Đào Anh Thy chản chữ: “Sinh nhật? Chuyện này… thôi tớ vẫn không nên đi đâu”
Mặc dù là bạn họ cũ, nhưng dù sao cũng đã mấy năm không gặp, bỗng nhiên tham gia, cứ cảm thấy đột ngột quá.
“Ôi trời, khách sáo như vậy làm gì? Đi thôi! Cậu vừa về, cũng cần làm quen một chút chứ? Cứ quyết định vậy đi nhé, cho tớ số di động của cậu, tối tớ liên lạc lại” Viên Thanh Kỳ cảm điện thoại duỗi ra ngoài xe.
Đào Anh Thy không thể từ chối, đành cầm điện thoại di động rồi nhập số của mình vào.
“Tối liên lạc nhé, bye!” Viên Thanh Kỳ vẫy tay rồi lái xe rời đi.
Buổi tối, trong quán bar, trai thanh gái lịch, tùy tiện phóng túng, xa hoa trụy lạc.
Đào Anh Thy mặc váy bò đi vào quán bar.
Cô nhớ lại lần trước đến quán bar uống rượu rồi ngủ nhầm với Tư Hải Minh, nghĩ đến đều cảm thấy như mơ.
“Anh Thy, bên này!”
Trong âm thanh huyên náo, Đào Anh Thy nghe được có người gọi tên mình, nhìn qua thì là Viên Thanh Kỳ, thế là cô liền đi qua.
Đến chỗ ngồi, có nam có nữ, khi thấy trong đó có một gương mặt quen thuộc, cô lập tức sửng sốt, trong lòng nhâm nhẩm đau.
Tư Viễn Hằng nhấp một ngụm rượu, nhìn thấy cô cũng thấy sững sờ.
“Anh Thy, cậu làm gì ngẩn ra đó thế?” Viên Thanh Kỳ gọi cô.
“Thanh Kỷ, chúc mừng sinh nhật” Đào Anh Thy hoàn hồn, ốn định lại tâm tính của mình, đưa món quà trong tay qua.
Cô mà biết Tư Viễn Hằng cũng ở đây thì tuyệt đối sẽ không tới.
Viên Thanh Kỳ nhìn cái hộp lớn chừng bàn tay trong tay Đào Anh Thy, trong mắt lập tức hiện vẻ khinh thường.
Những cô gái khác cũng che miệng cười châm chọc.
Có người nói: “Anh Thy, món quà này của cậu cũng quá keo kiệt rồi? Thứ này đáng bao nhiêu tiền thế?”
Viên Thanh Kỳ mở hộp ra, bên trong là một đôi hoa tai khảm hoa màu bạc, cô ta cầm rồi vung
vấy trước mặt mọi người: “Xem đi, tỏi cược là không đến sáu trăm nghìn!” Nói xong liền ném hoa tai lên người Đào Anh Thy, hoa tai liền rơi xuống đất.
Đào Anh Thy mang theo tâm trạng vui vẻ tới chúc mừng, bớt ăn bớt mặc bỏ ra gần sáu trăm nghìn mua quà, không ngờ lại bị chế giễu như vậy, còn ngay trước mặt bạn trai cũ của mình, đúng là khiến người ta bực đến phát điên.
Quan trọng là Tự Viên Hãng lại chỉ ngồi xem, đúng là rác rưởi!
Đào Anh Thy sững sờ một lúc, sau đó tỉnh táo lại, cúi người nhặt đôi hoa tai lên.
Không có sự nhân nhịn và đau buồn trên khuôn mặt cô, chỉ có ý cười nhẹ nhàng: “Đúng là có rẻ một chút, nhưng mà bạn trai tớ nói, quà quý ở tấm lòng chứ không phải giá tiền ”
“Bạn trai cậu?” Viên Thanh Kỳ hỏi.
Tư Viễn Hằng cũng người mắt nhìn thắng vào Đào Anh Thy, cười như – không cười, rõ ràng là nhìn thầu trò hề của Đào Anh Thy.
Có bạn học khác nói: “Bạn trai cậu nhất định là môn đăng hộ đối với cậu rồi nhỉ?”
Nói xong, nam nữ ở đây đều cười.
“Sai rồi, bạn trai tớ rất có tiền! Tớ nghĩ các cậu chắc biết tới tập đoàn Vương Tân nhỉ? Người đứng đầu tập đoàn Vương Tân, Tư Hải Minh chính là bạn trai tớ!” Đào Anh Thy nói một cách vừa nhẹ nhõm lại vui vẻ.
Trong lòng thì lại âm thầm xin lỗi, trước lừa đảo một chút để bớt đi khoảnh khäc xấu hổ này.
Ý cười trên môi Tư Viễn Hằng thu lại, ánh mắt nhìn cô có hơi tối đi.