Sau khi ăn cơm tối xong, sáu đứa bé muốn vào vườn hoa.
Tiến vào hoa viên, đứa nào đứa nấy cũng đều há to miệng.
“Oa! Đẹp quá!” Bảo Long.
“Thật nhiều.” Bảo My. “Còn thơm nữa.” Bảo Hân nói.
Để Anh Thy đi theo bật cười, đương nhiên là thơm, sao lại như phát hiện ra đại lục mới thế.
“Đây là cái gì?” Bảo Nam chỉ vào micro hỏi.
“Nghe nhạc.” Để Anh Thy nói với cậu bé.
“Sao lại thế này?” Bảo Long tò mò, đưa tay ra sờ. Bảo An đứng trước lò sưởi, nhìn cái lò sưởi trong tường, ánh mắt lóe sáng.
Thế là, trụ sở bí mật ban đầu của Tư Hải Minh và Để Anh Thy đã bị sáu đứa nhỏ phát hiện ra. Chúng nó ở bên trong chơi đùa, ngắm hoa, sờ này sờ kia, nhìn ngó xung quanh.
Để Anh Thy vẫy tay: “Tới đây Sáu đứa bé không hiểu gì, nhao nhao chạy đến trước mặt ba mẹ. Để Anh Thy cảm thấy chắc chắc Tư Hải Minh sẽ thấy chúng nó vướng chân, muốn lừa bọn nhỏ đến nơi khác…
“Chuyện hoạt động ngoại khóa phụ huynh trẻ con kia để cho các bác của chúng nó đi đi, gọi điện thoại cho bác đi” Tư Hải Minh nói.
“Thật sao? Các bác của bọn con có thể tới à?” Bảo Vỹ hỏi.
“Bất kể là bác của ai cũng đều có thể tới” Tư Hải Minh nói, đưa điện thoại cho Bảo Nam: “Cầm gọi bác đi”
Bảo Nam kϊƈɦ động ôm điện thoại, sáu đứa bé mở to mắt lấp lánh, vô cùng sung sướиɠ!
“Ra
phòng khách” Tư Hải Minh nói.
“Vâng!” Sáu đứa bé chạy đi. Quan trọng là khi ra ngoài bọn chúng còn không quên đóng cửa lại, khiến Để Anh Thy phiền muộn.
“Anh thật sự để cho các anh của em đến sao?” Để Anh Thy hỏi: “Bọn họ có chuyện cần làm, hẳn là sẽ không tới đâu?”
“Sẽ đến” Tư Hải Minh khẳng định.
Để Anh Thy nghĩ, coi như muốn tìm Cổ Mạnh cũng không cần các anh của cô ra trận, huống chi là cái hoạt động ngoài trời một ngày này.
Bọn họ còn phải ở bên kia để ý động tĩnh của Cố Mạnh, cho nên chưa chắc bọn họ đã đi.
Sáu đứa bé gọi điện thoại, ban đầu sắc mặt của ba người đàn ông trong video rất lạnh lùng, bởi vì đây là số điện thoại của Tư Hải Minh, nhưng khi thấy sáu đứa bé đáng yêu, sự lạnh lùng trêи mặt họ lập tức biến mất sạch.
“Bác!”
Sáu đứa bé đồng thanh hô lên, khiến Để Bắc Lâm và Đế Hạo Thiên cười không ngậm lại được miệng.
Để Anh Thy và Tư Hải Minh cùng nhau ngồi đợi, nhìn kiểu gì cũng thấy không được tự nhiên.
Cô cố gắng ngồi ở chỗ xa nhất.
“Thy, ngồi xa như vậy làm gì? Lại đấy” Tư Hải Minh vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
“Ghế sô pha lớn như thế, sao phải chen chúc” Để Anh Thy từ chối.
Cho nên, Tư Hải Minh chủ động ngồi gần lại, gần đến mức hai cơ thể dán vào nhau.
Để Anh Thy im lặng.