Chương 1535
“Cũng có thể có người thích mấy dạng ‘khuyết tật’ này đấy”
“Nhìn dáng người cũng không tệ đấy”
“Tắt đèn rồi thì thấy gì nữa đâu mà lo”
“Nhưng mà cơ thể có xấu giống mặt không vậy?”
“Lột đồ ra nhìn thử xem là biết chứ gì? Ha ha ha..”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha…” Dù Diệp Thiên Thanh uống say nhưng nghe những lời nói chói tai đó vẫn cảm thấy lạnh lòng. Bịt tai lại thì không thể che mặt, che mặt thì không thể bịt tai, Cô vừa khóc vừa bò đi muốn chạy trốn khỏi đây, nhưng lại bị cản lại: “Chạy cái gì? Tuy cô em xấu xí nhưng các anh không ghét bỏ đâu mài”
“Nhưng tôi ghét!” Diệp Thiên Thanh muốn chạy qua hướng khác nhưng vẫn bị chặn lại, muốn tìm người xin giúp đỡ nhưng khắp nơi đều là những người đang xem kịch vui.
Bởi vì xấu cho nên đi tới đâu cũng bị xua đuổi, cũng bị ức hiếp, cho dù là quán bar cũng vậy!
“Cô gái xấu xí, bọn anh không phải muốn ăn hiếp em đâu, bọn anh muốn thương em mài”
“Đúng vậy, bọn anh chưa từng chơi gái xấu đâu, thử xem cảm giác có phải mới lạ không!” Lúc nãy vừa mới chê người ta xấu, bây giờ đã trở mặt rồi, đúng là không kén chọn!
“Tôi đã kết hôn rồi!” Diệp Thiên Thanh muốn bọn chúng từ bỏ cái ý nghĩ ghê tởm đó đi.
“Kết hôn rồi à? Có kinh nghiệm càng tốt chứ sao? Chúng ta đi thuê phòng nào…” Một tên trong đám kéo tay Diệp Thiên Thanh lôi đi.
“Đừng! Buông tôi ra!”
“Cứu tôi với! Buông tôi ra!” Diệp Thiên Thanh cầu xin những người xung quanh cứu mình nhưng bọn họ không những không những không muốn cứu mà còn muốn gia nhập.
“Giữ sức để lát nữa hẳn kêu đi” Một tên lưu manh nói.
“Không…” Diệp Thiên Thanh tuyệt vọng.
Vì sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy? Tôi chưa từng làm chuyện gì xấu xa mà…
Lúc Diệp Thiên Thanh sắp bị lôi ra ngoài sảnh thì toàn bộ đèn và nhạc trong quán bỗng nhiên tắt hết, xung quanh đột nhiên tối đen —
“Chuyện gì vậy?”
“Sao thế?”
“Quán bar mà cũng cúp điện à?”
“Làm gì thế? Đang coi vui mà… A!” Tên kia còn chưa nói hết câu đã hét lên một tiếng thảm thiết rồi im bặt.
Tiếng hét kia khiến đám người đang chìm trong bóng tối càng thêm hoảng loạn, nhân viên bảo vệ la hét mọi người giữ trật tự — “Đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, chúng tôi lập tức đi kiểm tra xảy ra chuyện gì!”
“Làm ăn kiểu gì thế?”
“Di động đâu rồi? Mở đèn pin lên xem xem…” Đèn trong điện thoại dù sáng nhưng vẫn có giới hạn, chiếu qua chỗ vang lên tiếng kêu thảm thiết ban nấy.