“Không có hứng thú với tôi, tôi có hứng thú với anh ấy là được rồi!” Nói xong, không đợi Tư Viễn Hằng trả lời đã cúp máy luôn.Ngón tay dùng sức đến nỗi suýt bóp nát màn hình.
Cái tên Tư Viễn Hằng này, chia tay rồi còn khiến người ta buồn nôn như vậy.
Số di động của cô đã đổi một lần sau khi về nước rồi, nhất định là anh ta có được số của cô từ Viên Thanh Ký.
Trấn tĩnh lại, trong lòng Đào Anh Thy rất bất an, cô về nước không liên hệ với ai cả, người nhận ra cũng ngày càng nhiều. Nhận ra cô cũng không sao, biết cô có con cũng chẳng hề gì, dù sao đời này cô đã định sống như vậy rồi.
Nhưng ngan tính vạn tính lại không ngờ rằng Tư Hải Minh lại là người của thành phố này.
Nhất định không thể để cho Tư Hải Minh biết cô sinh con cho anh.
Thành phố lớn như vậy còn gặp được, còn làm việc ở tập đoàn Vương Tân, chẳng trách Tư Hải Minh nói cô có ý đồ không tốt trước mặt anh. Về đến nhà, đám nhóc đều đang ngủ. Đào Anh Thy về đến nhà, dì Hà mới rời đi.
Đám nhóc vốn đang ngủ ngoan ngoãn trên giường, sau lại biến thành ngã chổng vó, có có đứa nằm sấp vểnh mông nhỏ lên. Bảo My một chân đi tất, một chân không, nhìn qua thì thấy Bảo An đang nắm một chiếc tất trong tay, nhất định là ngủ say rồi bị cậu nhóc kéo ra.
Đào Anh Thy nằm lên trên giường, bắt đầu hôn vào cánh tay mập mạp của Bảo Nam, rồi hôn lên gương mặt bánh bao của cậu bé, hôn từ đứa thứ nhất tới đứa thứ sáu.
Ngày mai là thứ bảy, không cần đi làm, Đào Anh Thy còn chuẩn bị ngủ một giấc thật sâu.
Nhưng mà từ sau khi sinh con xong, cô không có khả năng có được một giấc ngủ thoải mái nữa.
Cho dù con không có nhõng nhễo với cô thì đồng hồ sinh học cũng làm cho cô tỉnh.
Đào Bảo vừa có ý thức, cũng cảm thấy hô hấp cực kỳ nặng nề, cô mở to mắt, liền thấy một gương mặt mũm
mĩm trước mặt, Bảo An đang nằm trên ngực cô,
ngủ thật ngon.
Bên cạnh là một cái mông quấn bỉm đối mặt với cô, không biết là của đứa nào.
Không cần nhìn cũng biết cơ thể mình bị đám nhóc bao vây, ngày nào cũng vậy.
Thật là mệt… ngủ một giấc mà như đánh trận vậy. “Bảo An, tỉnh nào.” Đào Anh Thy gọi cậu nhóc.
“Ưm…” Bảo An lấy tay nhỏ dụi mắt, mở ra, nhìn thấy Đào Anh Thy đầu tiên thì con mặt lập tức long lanh: “Mẹ
ơi!”
“Chào buổi sáng, Bảo An.” Đào Anh Thy cười. Sau đó nghe một tiếng rầm, không biết là đứa nào rơi trên mặt đất.
Đào Anh Thy giật mình nhỏm dậy, chỉ thấy Bảo Nam ngã trên đất, hai tay để lên tai, vạt áo bị vén lên, lộ ra cái bụng tròn, vẫn đang ngủ rất ngon. Bảo An nhìn xem, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó.
Đào Anh Thy không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô đếm đám nhóc dưới đất: “Một, hai, ba, bốn, năm… sáu, vừa đủ.”
Buổi sáng cô dẫn theo đám nhóc đi dạo, tới cửa hàng.”Đứng xếp hàng, không được chạy loạn.” Đào Anh Thy nói.
Thế là sáu đứa liền lấy Bảo Nam làm đầu hàng, đi lên phía trước.
Điều này hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người trong trung tâm thương mại, có người còn lấy máy ra chụp.
“Wow, giống nhau quá, cute ghê!”
“Nhìn đứa nhỏ ở cuối hàng kìa, ngốc ngốc đáng yêu quá!”
“Con nhà ai đây? Hay là ở nhà trẻ?” Mấy người bên cạnh đều bị sự đáng yêu của đám nhóc hấp dẫn, ai cũng nhìn chằm chằm.
Đám nhóc dường như là bị nhìn đến quen, hoàn toàn không thấy ngượng ngùng gì, đi rất quy củ.
Ngược lại là Đào Anh Thy, mặt cô ngượng đến ửng hồng.
“Mẹ ơi, con muốn cái này!” Bảo Vỹ chỉ vào một con gấu trúc bằng bông, gương mặt kích động đến đỏ lên.