“Đường nào là của cô? Con đường của cô như thế nào, tôi là người quyết định.” Tần Minh Hạo kiêu ngạo đến mức tự chỉ tay vào người anh ta.
Đào Anh Thy biết người đàn ông này ghi hận cô vì chuyện lần trước, nhưng đáng tiếc anh ta lại không có năng lực làm việc, nếu không sao cô mắng anh ta mà lại được thăng chức làm thư ký chứ.
“Anh có thể đừng làm phiền đến tôi không?” Đào Anh Thy hỏi.
Tần Minh Hạo không tức giận mà còn cười nói: “Đào Anh Thy, cô cũng phải biết rõ rằng! Tôi có thể khiến cô không có chỗ dung thân ở thủ đô! Mà đương nhiên, bây giờ cô đến cầu xin tôi khéo khi còn kịp
đấy”
“Chỗ này là tập đoàn Vương Tân, không phải chỗ anh có thể quyết định đâu?” Đào Anh Thy buồn cười hỏi lại.
“Ý của tôi chính là ý của chủ tịch tập đoàn Vương Tân!” Tần Minh Hạo kiêu ngạo trả lời.
Lúc này, Chương Vĩ đã đi tới: “Giám đốc Minh Hạo, khiến anh lo lắng nhiều rồi
Tần Minh Hạo hoảng sợ quay người lại. Ai nhìn thấy Chương Vĩ cũng không dám làm loạn quá mức, dù sao anh ta là trợ lý đặc biệt của Tư Hải Minh, những người trong ban giám đốc còn phải nhìn sắc mặt anh ta, huống chỉ là Tần Minh Hạo.
“Không phải, ý tôi nói ý của chủ tịch tập đoàn Vương Tân chính là của tôi, không phải, ý tôi muốn nói là…”
Chương Vĩ chặn lại lời anh ta muốn nói: “Tôi tin anh, sáng nay hẳn là anh sẽ nhận được thông báo của phòng nhân sự thôi, tự giải quyết việc của mình xong đi.”
Sắc mặt Tần Minh Hạo nhanh chóng trở nên hoảng hốt, anh ta nào có biết Đào Anh Thy đến đây là do chỉ thị của Tư Hải Minh?
Không phải cô bị sa thải sao? Có ý gì đây chứ?
Nhưng anh ta lại cảm thấy, Chương Vĩ sẽ không làm gì đối với
anh ta đâu nhủ? Tốt xấu gì anh ta cũng là họ hàng xa của nhà họ Tư…
Chương Vĩ đưa Đào Anh Thy lên tầng cao nhất trong tòa nhà.
Bầu không khí trong thang máy có chút âm u, từ vị trí của Chương Vĩ, tầm mắt của anh ta dừng ở khuôn mặt đang không mấy vui vẻ của Đào Anh Thy. Nếu người khác đã sớm vui vẻ muốn chết đi.
Giờ phút này bản thân Chương Vĩ cũng không tin tưởng Đào Anh Thy chỉ là một người phụ nữ được ngài Hải Minh lựa chọn vì nhan sắc, xem ra cô đã lên giường từ lâu rồi… Không đúng phải là xuất hiện đúng lúc mới đúng.
Vậy thái độ của anh khi đối xử với Đào Anh Thy cũng không thể giống khi đối xử với nhân viên khác được.
Đào Anh Thy không biết trong đầu Chương Vĩ đang nghĩ cái gì, dù sao
bây giờ tâm trạng của cô cũng không tốt, thực sự rất sợ hãi, cô quay đầu sang hỏi: “Anh nói thông báo cái gì vậy?”
“Bất kể chức vị có cao hay thấp người mà nói chuyện linh tinh, vĩnh viễn không được tiếp tục làm việc.”
Đào Anh Thy giật mình kinh ngạc, sao có thể như vậy? Nhưng mà Tần Minh Hạo là họ hàng xa của Tư Hải Minh, nên anh ta thực sự sẽ không bị đuổi việc đấy chứ?
“Vậy tôi thì sao? Bị đuổi việc rồi lại quay lại, sẽ không tốt lắm nhỉ?
Anh thật sự không hề suy nghĩ một chút nào sao?” Đào Anh Thy hỏi lại.
“Đây không phải là phạm vi tôi cần nhúng tay vào.” Chương Vĩ cười nói xin lỗi.
Đào Anh Thy hiểu được ý anh ta nói, đây không phải thứ anh ta phải quản lý, vì đó là do Tư Hải Minh chỉ thị xuống.
“Vậy anh nói xem Tư Hải Minh đang muốn làm gì vậy?” Đào Anh Thy hỏi.
“Cái này tôi cũng không rõ cho lắm.”
Đào Anh Thy tỏ vẻ nghỉ ngờ nhìn anh ta một cái, anh ta mà không biết sao? Anh ta là trợ lý đặc biệt của Tư Hải Minh, việc quan sát và làm việc đúng là chuyên môn của anh ta mà.
“Đào Anh Thy, có chuyện này tôi thật sự rất tò mò.” Chương Vĩ nói.
“Chuyện gì? Không phải anh định hỏi tôi vì sao phải điên cuồng giả chết ở công ty này chứ?” Đào Anh Thy suy đoán.
Chương Vĩ nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng, quả nhiên Đào Anh Thy rất thông minh, khó trách Tư Hải Minh cũng sẽ bị cô lừa dối.
“Đúng vậy, hy vọng cô có thể nói cho tôi biết. Dù sao nhiều người có năng lực làm việc đều muốn được tập đoàn Vương Tân nhìn trúng, cô thì ngược lại, lại muốn dùng phương thức như vậy rời đi, rất khó
để hiểu được.”
Trong lòng Đào Anh Thy nghĩ thầm, nếu để mấy người có thể biết được, vậy mấy đứa nhỏ nhà cô không phải bị bại lộ đi? Nguyên nhân là sao vừa nhìn là biết ngay!
“Tôi hỏi anh, lý tưởng của anh là gì?”
Chương Vĩ nhíu mày: ” Tôi mong có thể thể hiện hết giá trị của bản thân ở tập đoàn Vương Tân.”
“Nhưng đây không phải điều mà tôi mong muốn! Nếu tôi đã không thích. Vậy tôi còn ở lại công ty làm gì? Không phải quá lãng phí thời gian sao?”
“Vậy xin hỏi, điều cô mong muốn là gì?”