Đào Anh Thy hơi không yên lòng nhìn về phía anh.
Cô vẫn chưa quên ngày hôm qua, khi ở văn phòng Tư Hải Minh đã đối xử như thế nào với mình.
Dù có thế nào các nhân viên cấp cao cũng không ngờ đến Tư Hải Minh đang nghiêm túc, khí thế thâm trầm đây cũng sẽ có một mặt tà ác như vậy.
Cho nên khi cô đặt ly cà phê xuống cũng có chút khó chịu, tay hơi trơn, khiến đột ngột vang lên tiếng lạch cạch vì va phải mép bàn màu đen, thậm chí còn làm tràn một chút cà phê ra ngoài.
“…” Da đầu Đào Anh Thy tê dại, xong rồi.
Chuyện này khiến cho nhân viên cấp cao đang nói chuyện lập tức dừng lại.
Người nọ dạy dỗ Đào Anh Thy: “Cô làm việc thế nào vậy hả?
Không biết nhẹ tay nhẹ chân sao? Đến cả cà phê của anh Minh đây cũng làm đổ, đi pha lại ly khác đi.”
Khi Đào Anh Thy chuẩn bị đáp “vâng” thì Tư Hải Minh đã mở miệng lạnh nhạt: “Tự quản tốt chuyện của mình đi.”
Sau đó ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh cầm quai của tách, nâng lên, đưa đến bên môi mỏng nhấp một ngụm.
Khí thế áp bức không hề có một tiếng động.
Nhân viên cấp cao nhớ lại biểu hiện vừa rồi trước mặt anh Minh mà hoảng hốt
Hình như anh ta đã làm sai rồi.
Anh Minh luôn luôn không chịu đựng được những người phạm sai lầm, chớ nói chỉ còn là người làm việc ở bên cạnh.
“Tiếp tục!” Trong lúc nhân viên cấp cao kia đang hoảng hốt thì Tư Hải Minh lại mở miệng lần nữa, trên mặt đã lộ chút sự mất kiên nhẫn.
“Vâng!” Nhân viên cấp cao vội tiếp tục nói.
Đào Anh Thy thấy vậy thì lập tức đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi phòng cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, tại sao mỗi lần vào văn phòng của Tư Hải Minh cô đều run rẩy lo sợ như vậy?
Lúc nhân viên cấp cao kia ra khỏi văn phòng đi về phía thang máy thì vội vàng hỏi một người khác: “Có phải tôi đã làm sai chuyện gì không? Nhưng hình như tôi chưa nói sai gì mà? Nhân viên kia đúng là tay chân vụng về.”
“Xem ra nhân viên kia không bình thường. Cậu quên chuyện Huỳnh Tân Hào bị chuyển công tác rồi sao?”
“Tôi đâu biết rõ vậy đâu.” Vị nhân viên cấp cao kia bị dọa cho toát mồ hôi lạnh, lau mặt nặng nề.
“Sau này chú ý hơn chút đi!”
Đào Anh Thy thật sự muốn đi tìm Chương Vĩ để nói chuyện đừng để cô đi vào văn phòng của Tư Hải Minh nữa, nhưng
cho dù nói ra thì Chương Vĩ cũng sẽ không để cô được như ý đâu nhỉ?
Lúc trong phòng trà nước đều không phải như vậy sao? Với anh ta mà nói chỉ là một công việc mà thôi.
Sau khi tan làm, Đào Anh Thy đến cửa hàng chuyên bán đồ trẻ em mua sữa bột, cô không cầm được nhiều như vậy nên đành phải xách bốn cái thùng.
Nhưng bốn cái thùng này cũng đủ khiến cô phải thở hổn hển.
Mà khi mới ra đến cửa đã bị một đứa bé đụng trúng, trực tiếp ngã “phịch” xuống đất.
“Xin lỗi rất nhiều, xin lỗi rất nhiều, bé không sao chứ?” Đào Anh Thy buông sữa bột, định kéo đứa bé thì tay chợt dừng lại.
Tư Thành không hề khóc mà là ngẩng mặt nhìn cô, có lẽ là đột nhiên bị va phải cho nên còn chưa phản ứng kịp.
Đào Anh Thy và cậu bé mắt đối mắt, không phải đây là em trai Tư Hải Minh sao?
“Làm gì thế?” Quý bà đi phía sau chạy nhanh lại ấm con trai bảo bối nhà mình lên, kiểm tra đứa bé có bị va chạm gì hay không: “Cô đi đường kiểu gì thế hả? Mắt bị mù à? Nếu khiến con trai tôi bị thương, tôi tuyệt đối…”
Liêu Ninh vẫn đang mắng chửi, nhưng khi nhìn thấy mặt của Đào Anh Thy, đầu tiên là cảm thấy quen thuộc, sau đó lập tức cứng đờ.
Ánh mắt Đào Anh Thy run rẩy, nhìn Lưu Hòa với vẻ ngạc nhiên, ký ức từ xa xôi ùa về như lũ lụt, khiến cho cô hơi khó chịu.
Cô cảm thấy cực kỳ chua xót trong lòng.
“Tiểu… Tiểu Thy?”
Đào Anh Thy bình tĩnh lại, cố hết sức kiểm chế cảm xúc mãnh liệt
trong lòng: “Bà nhận nhầm người rồi, còn nữa, con trai bà có lẽ không bị thương đâu.”
Rồi cô xách sữa bột ở bên cạnh, đi cửa tàu điện ngầm.
Sống lưng thằng tắp, nhìn qua vô cùng bình thường.
Trong lúc chờ tàu điện ngầm, tàu điện ngầm dừng trước mặt cô, rồi lại gào thét chạy qua mặt cô, dường như Đào Anh Thy đều không phát hiện ra, sau đó bị đám đông xô đẩy đi vào.