“..” Nhìn bộ dạng tay nằm thành nắm đấm cổ vũ cô của Diêu Thanh, Đào Anh Thy cũng không biết có nên cảm động vì sự đoàn kết trong bộ phận thư kí không nữa.
Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn phải một mình đương đầu với tất cả…
Đào Anh Thy pha cà phê cho Tư Hải Minh trong phòng trà riêng, có lẽ cô đã sắp trở thành barista chuyên về cà phê rồi.
Cô nghĩ, hay là cho thêm chút muối vào trong cà phê, nói không chừng lần sau anh sẽ không bắt cô pha cà phê cho mình nữa? Chỉ là ở cái nơi sáng sủa sạch sẽ này đến một bịch muối cũng không có.
Cô mở tủ lạnh, kéo các ngăn trong đó ra, nhưng ngoại trừ đá ra thì cái gì cũng không có. Cho nên đây chỉ là một cái thùng băng chuyền chứa đá lạnh thôi!
Nhưng cho dù có muối đi chăng nữa, cô thật sự dám thả vào hay sao?
Nghĩ đến nhà họ Tư là vảy ngược*(chỗ không thể chạm vào) của Tư Hải Minh, lại thêm sự tồn tại của Lưu Ninh nữa, cô thấy vẫn không nên chọc giận anh thì hơn.
Tính tình Tư Hải Minh nắng mưa thất thường lại sâu không lường được, là một người nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến người ta xuống Địa ngục.
Cô đóng cửa tủ lạnh lại, ở chỗ bị che khuất, Tư Hải Minh không biết đã bất ngờ xuất hiện từ lúc nào!
“A!” Đào Anh Thy sợ đến mức giật lùi về phía sau, mông đã va vào chỗ bàn bếp: “Ngài… Ngài Hải Minh, sao… sao anh lại ở chỗ này?”
“Cô đang tìm cái gì?”
“Không tìm gì cả, tôi chỉ cảm thấy cái tủ lạnh này hơi trống nên thấy kỳ kỳ thôi… Cà phê sắp xong rồi, tôi mang cho anh ngay đây!” Bị đôi mắt đen thăm thẳm của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm có áp lực rất lớn, Đào Anh Thy căng thẳng đến mức lập tức xoay người đi rót cà phê cho Tư Hải Minh.
Cô đưa lưng về phía anh, cảm giác nguy hiểm không thể nhìn thấy được ơi sau lưng mình. Nó giống như cảm giác ở một mình trong rừng rậm, không có giúp đỡ, vĩnh viễn không biết bị con thú hoang nào công kích từ phía sau lưng.
Đào Anh Thy mở tủ lạnh, lấy đá trong tủ rồi thả một khối nhỏ vào ly cà phê.
Người khác là thêm đường, anh lại là cà phê đăng thêm đá!
Sau khi làm xong, khi Đào Anh Thy chuẩn bị xoay người thì một bàn tay vươn ra từ đẳng sau, trượt qua mu bàn tay trắng nõn của cô, cầm
quai ly cà phê.
Sống lưng Đào Anh Thy căng cứng. Tư thế câm ly cà phê của Tư Hải Minh cứ như ôm trọn cô từ phía sau, bao phủ cô vào lồng ngực anh vậy, lưng cô và ngực anh gần nhau đến mức có thể cảm nhận được cả nhiệt độ cơ thể của nhau.
Tư Hải Minh đứng sau cô uống cà phê, giống như động tác vừa nãy của anh chỉ là vô tình xảy ra mà thôi.
Anh nhấp một hớp cà phê, nói: “Cô có vẻ rất sợ tôi thì phải? Lá gan lúc trước đi đâu rồi?”
“Không phải! Tôi vẫn luôn kính nế Ngài Hải Minh mài” Đào Anh Thy căng cứng cả cơ thể, cẩn thận dịch dân sang bên cạnh, cố gắng tìm chỗ trống để chạy trốn.
“Tốt nhất là cô đừng nhúc nhích” Tiếng đe dọa của Tư Hải Minh vang lên.
Đào Anh Thy cứng đờ ra, không dám động đậy gì nữa.
Tư Hải Minh hơi nghiêng người về phía trước, một bàn tay đặt trên bàn bếp bên cạnh, vóc dáng cao lớn của anh tỏa ra khí thế mạnh mẽ, trái ngược hẳn với thân hình mảnh khảnh của Đào Anh Thy.
Thân hình cao lớn bao phủ cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn sát ngay bên tai, hơi thở nóng rực tràn lên da thịt mềm mại của cô.
“Nói xem, cô kính nế tôi thế nào”
Mặt Đào Anh Thy đỏ rực lên. Kính nể thế nào? Làm sao cô biết được cơ chứ? Đầu cô bây giờ đang kêu ầm âm đây này!
“Ngài Hải Minh, tôi… Tôi còn phải làm việc, anh có thể để tôi đi hay không?” Đào Anh Thy đáng thương mà cầu xin.
“Cô nói câu này với tôi có thích hợp không?”
Đào Anh Thy cần môi, có thích hợp hay không đều chỉ cần anh nói một câu thôi còn gì!
“Lúc ở trong phòng hội nghị, cô nghĩ cái gì mà ngẩn người ra như thế?”
Đào Anh Thy không nghĩ tới anh sẽ hỏi cái này, cô nghĩ cái gì cũng đâu thể nói anh được!
Bởi vì trong đầu Đào Anh Thy lúc này tất cả đều là về chuyện quan hệ nguy hiểm không muốn người biết giữa cô và Tư Hải Minh, đúng lúc gặp phải chuyện muốn hỏi, cô dứt khoát hỏi luôn:”Ngài Hải Minh, có phải quan hệ của anh và nhà họ Tư không được tốt phải không?”