Đào Anh Thy đưa tay ra chạm vào cổ, nhớ tới đoá hoa mai do bị căn kia, có vẻ như vẫn còn rất rực rỡ, chưa được vài ngày thì cũng không thể mờ đi được, nói chỉ là mới trải qua một buổi tối.
Cô cũng không muốn nói với Tư Viên Hãng, đoá hoa mai này là như thế nào.
Trước đó nói Tư Hải Minh là bạn trai của cô, đó là bởi vì cô không biết mối quan hệ giữa Tư Hải Minh và Tư Viên Hãng là như thế nào.
Hiện tại, cô ước gì có thể phủi sạch quan hệ với hai người đó.
“Là do tôi tự bóp ra.”
Ánh mắt sắc bén của Tư Viễn Hãng loé lên, nhìn cô, nói: “Vậy cô lại bóp ra một cái cho tôi nhìn một chút”
“Cái gì cơ?” Đào Anh Thy kinh ngạc.
“Bởi vì tôi thể hiện sự nghi ngờ”
“Tại sao tôi cần anh phải tìn tưởng cơ chứ?” Đào Anh Thy rất kỳ quái, anh ta quản cũng quá nhiều rồi đi?
“Nếu như cô không bóp ra, thì tôi phải đi hỏi Tư Hải Minh một chút, để xem anh ta có biết cái loại đồ vật là dấu hôn này không?” Ánh mắt của Tư Viễn Hãng rất lạnh lùng, có vẻ không có thiện ý nhìn cô.
Đào Anh Thy nhíu mày: “Anh đi hỏi anh ta làm gì? Tôi bóp ra là được.”
Vốn cho rằng Tư Viễn Hằng chỉ là nói đến mà thôi, không nghĩ đến quả thật anh ta lại ngôi ở đó chờ cô bóp.
Đào Anh Thy đưa tay ra, cô nhịn đau vặn lấy một ít thịt ở trên cố, ngón cái và ngón trỏ cùng vân vê nhào nặn, cứng rắn làm ra một đoá hoa mai ở trên cổ.
“Anh hài lòng chưa?”
“Còn có thể” Tư Viên Hằng đứng lên, sắc mặt rất âm u.
“Bệnh thần kinh!” Đào Anh Thy lôi điện thoại ra, dùng máy ảnh chụp hình cổ lại, liên thấy được hai đoá hoa mai ở trên đó.
Cô ra tay cũng đủ liều đấy.
Cô tình nguyện ngã ở trên đường không được ai nhìn thấy, cũng không cần Tư Viễn Hãng đến cứu, anh ta coi mình là ai vậy?
Đào Anh Thy nhìn thời gian trên điện thoại đã là hai giờ chiều, lập tức bị dọa, đến cùng thì cô đã bất tỉnh bao lâu rồi đây!
Cô chuẩn bị dọi điện thoại, lại nhìn thấy ở lịch sử cuộc gọi có cuộc điện thoại của Diêu Thanh gọi đến.
Lúc đó chắc hẳn cô vẫn đang hôn mê, là ai đã nhận điện thoại? Lúc ấy bên cạnh cô ngoại trừ Tư Viễn Hãng thì còn có ai nữa!
Cô gọi lại, nhưng không có người nghe.
Hiện tại đi công ty sao? Cũng không cần thiết nữa rồi? Qua mấy giờ nữa cũng là
giờ tan tâm rồi.
Đào Anh Thy nằm xuống giường, tiếp tục truyền nước. Tiền cũng đã thanh toán rồi, cũng không thể không truyền nước nữa, nếu không thì thật lãng phí tiền mà?
Cô đợi cho đến khi bình truyền nước không còn một giọt nào nữa.
Mặc dù sau khi truyền nước thì cũng không còn khó chịu nữa, nhưng thân thể của cô dù sao cũng suy yếu, cô liền ngủ thiếp đi.
Mãi cho đến tận khi y tá đến giúp cô rút kim truyền nước ra, cô mới tỉnh lại.
Y tá đo nhiệt độ cho cô nói: “Đã hạ sốt rồi, cô có thể đi về”
Đào Anh Thy hỏi: “Viện phí của tôi hết bao nhiêu tiên?”
“Tiên viện phí của cô đã có người trả rồi”
Đào Anh Thy không cần nghĩ cũng biết là tiền của ai, là Tư Viễn Hằng, cô cũng không muốn dùng tiền của anh ta, lần sau thấy anh ta cô sẽ trả lại.
Cho dù cô có đi ăn xin thì cũng sẽ không dùng một đồng tiền của anh ta.
Chuyện giữa cô và anh ta, sau khi chia tay đã là mỗi người một đường rồi!
Đào Anh Thy vừa đi ra khỏi bệnh viện, thì điện thoại đã vang lên.
Điện thoại báo là một dãy số lạ.
Ai vậy?
Cô nghe máy: “A lô?”
“Đang ở đâu?”
“…!!!” Cái giọng nói khàn khàn uy hiếp này… Đào Anh Thy ngây người, Tư Hải Minh? Làm sao mà anh ta có thể gọi điện thoại cho cô cơ chứ: “Ngài Minh Hải, có phải anh đã gọi nhầm số rồi phải không?”
“Đừng để tôi phải nói lần thứ hai” Âm thanh lạnh lùng uy nghiêm truyền đến.
Đào Anh Thy nói: “Tôi đang ở cộng của bệnh viện Hiệp Hoà”
“Chờ”
Đào Anh Thy còn chưa kịp hỏi vì sao, thì điện thoại đã bị bên kia cúp máy.
Cô khẽ cắn môi, Tư Hải Minh muốn làm gì? Chờ cái gì cơ chứ?
Hôm qua còn làm chuyện đáng sợ như vậy với cô, hôm nay lại muốn làm gì nữa?
Đào Anh Thy đứng ở cổng chính của bệnh viện, trong lòng cảm thấy run sợ.
Nếu như là chuyện bị đuổi việc thì ngược lại cô sẽ nhảy cẫng lên mất, mấu chốt là tâm tình của Tư Hải Minh rất khó hiểu, chỉ khiến người ta phải lo lắng, bất an.