“Tư Hải Minh lo lắng quá, tôi đã sớm không sao rồi. Vì ra ngoài ăn cơm, tôi suýt nữa đã cãi nhau với anh ấy” Đào Anh Thy bất đắc dĩ nói.
Vào trong tai người ngoài, giống như người chồng quá quan tâm cho vợ của mình, vợ chồng tạm xa nhau nên cãi nhau.
Nếu không phải từ nhỏ đến lớn Đào Sơ Tâm đã được bồi dưỡng phong thái, thì đã sớm tức điên rồi. Cô ta hít một hơi thật sâu mới ép được cơn tức giận xuống.
Xa Huệ Anh đẩy ông chồng ngồi bên cạnh: “Ông nên đi đón nó! Có ai làm ba như ông chứ?” Đào Hải Trạch áy náy cười: “Đúng đúng, là tôi Sơ suất!” Đào Anh Thy thấy vợ chông họ đang diễn kịch, cười như không cười.
Đào Hải Trạch ra hiệu với Cố Mạnh.
Cố Mạnh thấy vậy thì cầm ly rượu đứng lên, đi đến bên cạnh Đào Anh Thy: “Chuyện lần trước, tôi trịnh trọng xin lỗi cô!” Nói xong, anh ta uống cạn rượu trong ly.
Đào Anh Thy lạnh nhạt nhìn anh ta, không lên tiếng, ánh mắt như đang tìm tòi suy xét.
Bầu không khí hơi mất tự nhiên.
Đào Hải Trạch đành phải ho khan.
“Lần trước phách lối như vậy, bây giờ lại xin lỗi, cậu Cố Mạnh biết co biết duỗi thế này khiến tôi phải nhìn bằng ánh mắt khác!” Xa Huệ Anh lườm ông ta, ông phách lối hơn cậu ta nhiều!
“Vô cùng xin lỗi, hôm đó do tôi không cẩn thận đụng phải cô, tôi có lỗi trước nên sẵn lòng chịu phạt.” Đã nói đến mức này, Đào Anh Thy thấy được rôi thì nhận, xua tay: “Bỏ đi, chịu phạt hay không cái gì, tôi không phải người hẹp hòi như vậy”
“Cảm ơn cô Anh Thy” Cố Mạnh ngồi xuống.
“Tôi đi toilet” Đào Anh Thy đứng dậy, ra khỏi phòng ăn.
Cô đứng trước bồn rửa tay, nhìn bản thân trong gương. Chưa ăn được mây miếng mà cô đã muốn đi rồi. Nói còn nhiêu hơn ăn cơm! Nhưng mà vẫn phải ra vẻ.
Với lại, cô phải nghĩ cách để Xa Huệ Anh đến thành phố Tân, chỉ cần bà ta không để ý tới Đào Hải Trạch nữa, thẻ USB có thể xuất hiện rồi! Vậy thì cô không cần đến công ty để khiến người ta chú ý! Chủ động đi tìm, không hiệu quả bằng để nó tự lòi ra.
Rửa tay xong, đang vẩy nước, toilet nam bên cạnh có người đi
ra.
Đào Anh Thy không để ý, lúc xoay người theo bản năng nhìn thoáng qua, cả người cứng đờ.
Người đi ra toilet nam không phải ai khác, chính là Tư Viên Hằng.
Lập tức bốn mắt nhìn nhau.
Tư Viễn Hằng mất tin tức bỗng xuất hiện ở trước mắt, giống như anh ta chưa bao giờ rời đi vậy…
Nhưng mà cảnh tượng xa nhau lần trước bối rối, đau khổ như thế…
Tư Viễn Hằng nhìn cô, quanh người lạnh đi trong phút chốc, lạnh vì Đào Anh Thy, bàn tay buông thõng bên người vì kiềm chế gì đó mà năm thành quyền.
Hình tượng ung dung cỡ nào, trong lòng chịu ảnh hưởng cỡ đó, ngực trái bắt đầu đau đớn.
Giống như luôn nhắc nhở anh ta đã từng bị tổn thương! Cần chào hỏi không? Cần hỏi gần đây anh ấy có khỏe không? Cần nói chuyện với anh ấy không?
Mấy giây ngắn ngủi, trong đầu hiện lên đủ cách bắt chuyện, nhưng mà mâu thuẫn, khó chịu cũng chỉ xuất hiện trong một giây đã biến mất hoàn toàn.
Đúng vậy, cần gì phải nói? Từ sau khi cô quyết tâm dùng cách của mình làm tổn thương Tư Viễn Hằng, nghĩ đến chuyện cả đời không qua lại với nhau thì đã không còn tư cách nữa.
Cho dù là nhìn thêm cũng không dám.
Đào Anh Thy thu tầm mắt, xoay người rời đi.
“Làm ra chuyện đó lại thoải mái không đếm xỉa, sẽ khiến em cảm thấy hạnh phúc sao?” Đào Anh Thy bỗng dừng lại, giọng nói lạnh lẽo của Tư Viễn Hằng kích động thần kinh của cô, đứng đó quên động đậy.
“Em xem anh là tên ngốc à?” Đào Anh Thy nuốt nước bọt, tìm lại giọng nói của mình “…Giấu diếm và nói thật, em chỉ chọn giấu giếm mà thôi, không phải như anh nói. Anh có thể xuất hiện, nói đến hộc máu cũng không ảnh hưởng đến khỏe mạnh của anh, em cũng không cần áy náy. Em không muốn vì em mà khiến thân thể anh tổn thương nhiều hơn…”