Ánh mắt của Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô, có vẻ cảm xúc bị kìm nén, cô còn nóng nảy hơn cả anh? Trong xe yên lặng đến mức đáng sợ, đặc biệt là bây giờ bị Tư Hải Minh nhìn chằm chằm không nói tiếng nào, nguy hiểm đang sinh ra trong im lặng.
Làm gì vậy? Không phải định làm gì cô chứ? Cô sợ Tư Hải Minh lên cơn! Một khi lên cơn, người đàn ông này ra tay rất nặng, cô đừng mong có thể xuống xe! Nghĩ đến sự tàn nhẫn của Tư Hải Minh, cơ thể của Đào Anh Thy run lên, cười gượng: “Tôi nói đùa thôi, tay của tôi rất tốt, không muốn bị chặt đứt…“
Khí thế trên người Tư Hải Minh bớt đi, anh liếc cô, đứng dậy, ngồi vào ghế bên cạnh.
Áp lực trên người vừa biến mất, Đào Anh Thy thở sâu.
Nguy hiểm qua đi, thật sự vẫn sợ hãi! Đào Anh Thy ngôi dậy, sửa sang cổ áo.
Liếc mắt thấy Tư Hải Minh lấy ra một chiếc khăn lông màu trắng từ trong hốc.
“Đụng chỗ nào?” Tư Hải Minh lạnh lùng quay sang.
“Cánh tay.” “Cụ thể!” Đào Anh Thy nhìn cánh tay của mình, hơi do dự, ngón tay chỉ vào vị trí cụ thể.
Sau đó, Tư Hải Minh nắm lấy cánh tay của cô, dùng khăn lông lau sạch chỗ bị Tư Viễn Hằng chạm vào, không để sót bất cứ chỗ nào…
Làn da lành lạnh, mùi nước khử trùng nhàn nhạt đầy trong không khí.
Đào Anh Thy hơi kinh ngạc, người này muốn khử trùng cho cánh tay của cô! Sự chiếm hữu có cần đáng sợ như vậy không?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, dù sao thế này cũng tốt hơn là chặt cánh tay! Tư Hải Minh lau đi lau lại cánh tay của cô đến lúc hài lòng mới buông ra.
“Yên tâm, nếu có lần sau, tôi sẽ chỉ chặt tay của cậu ta”
“… Á” Đào Anh Thy sợ hãi, cứ tưởng sẽ chặt tay của cô, không ngờ lại là Tư Viên Hằng…
Chuyện này càng làm cho cô sợ hãi…
Đào Anh Thy quay đầu nhìn bên ngoài cửa kính xe, nhận ra khác thường.
Con đường không quen thuộc.
Chắc chắn là về biệt thự Minh Uyển, nhưng lại khác con đường về biệt thự Minh Uyển trước đây.
Với lại trên đường không có phương tiện khác, ngay cả người cũng không có…
Lúc này là giờ cao điểm đó! “Đang đi đâu vậy?” Đào Anh Thy không
nhịn được hỏi.
Không đến mức lại bị anh đưa đến nơi kỳ quái nào đó chứ? Cô muốn về biệt thự Minh Uyển với sáu đứa con… “Biệt thự Minh Uyển”
“Nhưng đường này không phải con đường trước đây, với lại sao trên đường không có lấy một chiếc xe nào?” Đào Anh Thy hỏi ra nghi ngờ của mình.
Nhưng mà, Tư Hải Minh chỉ liếc cô một cái, không nói gì.
Đào Anh Thy nhíu mày, vì sao không nói với cô? Nhìn vẻ mặt của Tư Hải Minh, chắc đã biết chuyện gì.
Không đến mức không muốn kẹt xe trong giờ cao điểm, nhưng không muốn ngồi máy bay trực thăng, nên dứt khoát đi con đường không có ai qua lại?
Nghĩ đến phong cách ngang ngược của Tư Hải Minh lúc đi vào phòng ăn, cô cảm thấy rất có khả năng! Không có xe khác, không có người đi đường, ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng không.
Cho nên, thời gian đến biệt thự Minh Uyển được rút ngắn một nửa, không bao lâu đã đến! Đào Anh Thy vừa xuống xe là vui mừng chạy đi tìm sáu đứa con nhỏ.
Tư Hải Minh ở phía sau nhìn bóng người chạy vội vàng, cả khuôn mặt đều căng cứng, bao phủ trong bóng đêm! Lúc người giúp việc cho biết sáu đứa nhỏ ở chỗ vui chơi, Đào Anh Thy hơi sửng sốt, nhanh vậy đã làm xong rồi? Chạy gấp tới đó.
Chỗ vui chơi to lớn bất ngờ xuất hiện trước mắt, có đủ loại động vật nhiều màu sắc, rất đáng yêu. Cả chỗ vui chơi lấp lánh dưới ánh đèn, tươi đẹp đến chói mắt! Đào Anh Thy bị khí thế to lớn của chỗ vui chơi làm cho kinh ngạc đến ngây người! Từ xa nhìn thấy bóng người nhỏ, xung quanh mỗi đứa trẻ đều có vệ sĩ đứng bên cạnh.
Bảo Nam dẫn Bảo An chơi ở cầu trượt, dưới cầu trượt là đệm khí hình cầu xanh biển, trượt xuống thế nào cũng sẽ không té.
Bảo Nam đứng trước, Bảo An đứng phía sau, trượt xuống, dang hai tay ra như cánh: “Bay nào!”