Chẳng cần quay đầu lại xem, cũng biết là ai.
Đào Anh Thy quay lưng, không vừa lòng: “Không phải đã nói là không tắm chung sao?” “Em muốn” “.” Đào Anh Thy cắn răng ken két, tôi muốn bao giờ, anh nhìn thấy tôi nói muốn bao giờ.
Tư Hải Minh cởi áo, ôm cô từ đằng sau: “Muốn chống trả sao?” Cả người Đào Anh Thy run rẩy, nhằm mắt lại, tắm như thế này thật sự là quá nguy hiểm rồi đi.
“Ý tôi không phải như thế, tôi chỉ là không muốn mà thôi…” “Em muốn làm cái gì?” Đào Anh Thy mím môi.
“Hay là hôm nay không có tâm trạng?” Giọng điệu Tư Hải Minh thờ ơ.
Hơi thở phả lên cổ cô, vô cũng ấm nóng, nhưng Đào Anh Thy lại cảm thấy ớn lạnh.
Cô bỗng chợt nhớ tới mấy tiếng trước cô đã gặp Tư Viễn Hằng.
Tên Tư Hải Minh này thật đúng là nắng mưa thất thường.
“Hửm?” Đôi môi mỏng của Tư Hải Minh dán lên trên da cô, hơi thở đầy nguy hiếm.
Đào Anh Thy tỉnh táo lại: “Anh nói cái gì thế? Tôi đã nói hôm nay không tiện… thôi vậy, tùy anh đây”
“Sốt ruột sao?”
“…” Đào Anh Thy cắn môi, Tư Hải Minh cứ phải hỏi kỹ thế nhỉ? Cô không muốn chỉ vì Tư Viễn Hằng mà dẫn lửa vào người đâu, mặc dù ba chữ “Tư Viễn Hằng” không thể nói lên điều gì, nhưng ngọn nguồn nguy hiểm chắc chắn là từ ba chữ này mà ra!
Cô quay đầu một cách cứng nhắc, nhìn thẳng vào đôi mắt đen thắm kia một cách điềm nhiên: “Anh nhìn kiểu gì mà thấy tôi sốt ruột? Nếu như anh chướng mắt tôi, thì bây giờ tôi có thể ra ngoài!”
Nói xong, Đào Anh Thy nghiêng người định đi lách qua Tư Hải Minh để ra ngoài.
Sau đó, mới bước được hai bước, thì đột nhiên, cô lại bị Tư Hải Minh túm lấy eo, kéo vào trong lông ngực anh.
Anh đấy cằm cô lên, trong mắt toàn bộ là sự chiếm hữu, ánh mắt anh sắc bén như thể muốn nhìn xuyên thấu người cô, xem xem rốt cuộc cô đang nghĩ gì trong lòng.
Đào Anh Thy hít sâu một hơi, cảm giác hết cách rồi, cô quàng tay lên kéo cổ Tư Hải Minh xuống, nhón chân, chủ động hôn lên môi anh…
Đào Anh Thy vừa lau tóc, vừa bước ra khỏi phòng tắm, ngồi lên sô pha, rạng mây hồng trên mặt nhạt dần.
Cô xoay người nhìn Tư Hải Minh vừa bước ra khỏi phòng tắm, rõ ràng là tâm trạng anh ta đã tốt lên
rất nhiều rồi.
Trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, buộc hờ hững lỏng lẻo trên eo, vô cùng gợi cảm.
Nội tâm Đào Anh Thy gào thét, có thể không tốt lên được sao? Cũng không xem xem anh ta vừa mới làm ra chuyện gì? Khi cô cúi đầu xuống, thì Tư Hải Minh bước tới, cái bóng cao lớn của anh rơi xuống người cô, anh cầm lấy chiếc khăn trên tay Đào Anh Thy, sau đó phủ lên đầu cô, nhẹ nhàng lau.
.. Đào Anh Thy sững sờ.
Tư Hải Minh giúp cô lau tóc? Không phải là đang trong mơ đó chứ? Không, không, không, cô nằm mơ cũng sẽ không có như thế đâu.
Nhưng loại cảm giác được người ta mát xa da đầu này thật sự là rất tuyệt.
Đào Anh Thy nghiêng đầu, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên cửa kính sát đất, hình ảnh Tư Hải Minh đứng chăm chú lau tóc cho cô.
Đào Anh Thy cảm thấy, đây là một hình ảnh khiến người ta vô cùng kinh hãi.
Tư Hải Minh đây là… đổi tính đổi nết à? Hay là ban nãy ở trong phòng tắm đã được thỏa mãn rồi nên mới trở nên như vậy? Bầu không khí yên tĩnh cứ chậm rãi trôi.
Đào Anh Thy lại nhìn bóng dáng in trên cửa kính, trong lòng cô không có sợ hãi, chỉ còn lại cảm xúc kì lạ. dường như có điều gì đó đang từ từ nảy sinh…
‘Thậm chí cảm xúc không tên đó còn được che chở…
Tiếng gõ cửa phòng cắt đứt dòng suy nghĩ của Đào Anh Thy, nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, cùng với giọng nói ngọt ngào vang lên.
“Mẹ! Mở cửa!” “Mẹ!” “Bal Mở cửa!” “Bal” “Mẹ!” “Mẹ!” Đào Anh Thy vội vàng đứng dậy, thì bị Tư Hải Minh ấn xuống.
“Anh làm cái gì thế? Để em đi mở cửa! Dù sao.
thì cũng tắm xong rồi” Đào Anh Thy không hiểu.
Tư Hải Minh biết, một khi để bọn trẻ vào đây, đêm nay chắc chắn là tám người cùng ngủ một giường.
Nghĩ tới trên giường bỗng lòi ra sáu đứa nhỏ, anh nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng, làm sao mà có thể vui nổi chứ?