Đào Sơ Tâm nghe những gì Tư Viễn Hãng nói, trong đầu lập tức hiện lên kế sách gì đó.
Nếu vậy, sáu trăm tỷ này cũng không phải chỉ một bên thiệt thòi.
Cách hợp tác của Tư Viễn Hằng đúng là “đặc biệt” đấy.
Khiến người ta cảm nhận được sâu sắc anh ta là loại người nên đề phòng.
Sáu trăm tỷ chính là một bài học.
Động tác rất nhanh đấy, chưa đến ba ngày, Tư Viễn Hằng đã nhận sáu trăm tỷ tiền bồi thường hợp đồng, bây giờ hợp đồng đã ngừng hẳn Đúng là không làm gì mà cũng phải trả sáu trăm tỷ.
Cả nhà Đào Hải Trạch rất đau đầu, nhưng cũng không còn cách nào khác ‘Sớm muộn gì cũng có thể kiếm lại thôi
Sau khi Đào Anh Thy biết chuyện này, lúc đi làm bớt chút thời gian gọi điện thoại cho Tư Hải Minh: “Anh đang bận sao?”
“Không bận”
“Ba của tôi đã ngừng hợp tác với Tư Viễn Hãng, công ty của ông ấy có phải sẽ ổn không?” Đào Anh Thy cười hì hì trong điện thoại .
Giọng nói của Tư Hải Minh lộ ra vẻ thâm trầm: “Chắc chứ?” “Gì thế?” Đào Anh Thy sững sờ, vì sao câu hỏi của Tư Hải Minh lại làm cô chột dạ thế chứ?
“Chắc”
“Thật sao?”
“Ừm” Tư Hải Minh dễ nói chuyện làm tâm trạng Đào Anh Thy cực kỳ tốt, chẳng có chút do dự nào
“Anh muốn lợi ích của mình”
“Anh muốn thế nào?” Đào Anh Thy bắt đầu đề phòng, sao mỗi lần như thế cứ phải cần chỗ tốt chứ: “Vậy thì tôi mời anh ăn cơm”
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh hơi lóe lên, đây là lần đầu tiên được phụ nữ mời ăn cơm: “bữa tiệc” này làm anh bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
“Ăn em” Mặt Đào Anh Thy nóng lên: “… Anh nghe lầm rồi, là ăn cơm, cơm đấy” Cô giả ngụ, cố ý sửa đúng
Lúc chiều Đào Hải Trạch đã gọi điện thoại tới đây, nói đã làm xong chuyện của công ty.
Đào Anh Thy lại lần nữa cảm nhận được thế nào là quyền thế, thế nào là làm mưa làm gió
Tư Hải Minh muốn đối phó với Đào Hải Trạch, dễ dàng như bóp chết một con con kiến vậy
Trong điện thoại cô nghe thấy Đào Hải Trạch khen cô mấy câu buồn nôn.
Rốt cuộc đời trước cô đã mắc phải nghiệp gì mà lại làm con gái ông ta? Bà nội là người tốt như vậy, rốt cuộc vì sao chứ? Chẳng lẽ di truyền cách thế hệ sao?
Đào Anh Thy nghĩ, Đào Hải Trạch lấy đâu ra sáu trăm tỷ thế? Nếu vận dụng tài chính của công ty, vậy tổng công ty sẽ đã chịu một
ít ảnh hưởng.
Với sự khôn khéo của Cố Mạnh, chắc chắn sẽ phát hiện được chuyện này.
Thứ cần nhất khi hai người hợp tác chính là sự ăn ý, cho nên cô mới nói không cần liên lạc.
Giải quyết xong chuyện của Đào Hải Trạch, Đào Anh Thy lại nghĩ đến chuyện nên mời Tư Hải Minh ăn gì.
Cấp bậc của Tư Hải Minh chắc chẩn không thấp, nhưng Đào Anh Thy vẫn có thể mời được một bữa cơm, tiền trong thẻ ngoài mua được một cái vòng cổ cho dì Hà ra thì vẫn còn lại không ít. Chẳng qua nghĩ đến ăn cơm, răng Đào Anh Thy lại càng đau.
Thuốc tiêu viêm đang uống hình như không có tác dụng lớn lắm, vẫn rất đau.
Mỗi ngày ăn cơm đều phải cẩn thận, nhai một cái sát lợi đã đau đến mức nhe răng trợn mắt, vậy làm sao ăn cơm được với Tư Hải Minh chứ? Chỉ ăn canh sao? Ăn cho bàng quang nổ luôn hả? Nhưng nếu không mời Tư Hải Minh ăn cơm, người đàn ông này lại muốn lợi ích khác
Chắc mật ngọt chết ruồi cũng được nhỉ? Ôi Đào Anh Thy phát điên lên, ba đời nhà Tư Hải Minh chưa từng ăn cơm à.
Nhưng nhìn bề ngoài của anh không giống như thiếu đàn bà mà
Chuông điện thoại đúng 5 giờ đã vang lên, là tin nhắn nhắc nhở.
Đào Anh Thy mở tin nhắn, là của Tư Hải Minh gửi tới, chỉ ba chữ: Bãi đỗ xe.
Cô lập tức xách túi lên rồi rời đi văn phòng.
Cửa thang máy mở ra, ánh mắt đầu tiên của Đào Anh Thy đã nhìn thấy con Rolls Royce khiến người ta chú ý, vệ sĩ thấy cô tới nên mở cửa xe ra.
Người đàn ông lười biếng dựa vào ghế màu đen, khí thế cực kỳ mạnh mẽ bao lấy toàn bộ chiếc xe trực tiếp tràn ra ngoài Đào Anh Thy bước lên trên xe, xe rời khỏi bãi đỗ xe.
Đào Anh Thy ngồi trên xe nói một địa chỉ, tài xế nhìn mặt đoán ý từ kính chiếu hậu, sau đó chạy tới nơi cần đi.
Chỗ Đào Anh Thy mời khách tất nhiên cũng không quá cao cấp.