Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Ba ngày này ở với em


trước sau

“„„Chương Vĩ?”

Đào Anh Thy kinh ngạc: “Anh ta là… hacker?” “Ừm” Đào Anh Thy cảm thấy vẻ mặt mình lúc này chắc là cứng ngắc, Chương Vĩ lại có thể là hacker.

Làm cấp dưới của anh ta cũng không biết chuyện này, đúng là thâm tàng bất lộ mà.

Cô đã nói rồi, Chương Vĩ bên cạnh Tư Hải Minh sao có thế chỉ là một thư ký được chứt.Nếu cô biết sớm thì đã nhờ Chương Vĩ trợ giúp tìm video trong máy tính của Tư Hải Minh rồi? Không đúng, nếu Chương Vĩ nhìn thấy video đó, sau đó bị Tư Hải Minh nhìn thấy… Cô không hề hy vọng việc đó xảy ra

Đào Anh Thy phản ứng lại, cho nên lúc đó mình có chạy thế nào cũng vô dụng, chỉ cần bị theo dõi đều sẽ bị nhìn thấy

Cô đoán được Tư Hải Minh sẽ lợi dụng quyền thế của mình để theo dõi, không nghĩ tới chân tướng lại càng thoải mái đơn giản.

Không chỉ ở trong thành phố, mà còn ở những nơi khác.

Đào Anh Thy càng nghĩ, tâm trạng càng buồn bực.

Chỉ cần Tư Hải Minh muốn, đừng nói là chích thuốc, cho dù là chuyện gì anh cũng có thể biết được.

Hơn nữa anh còn không lo lẳng chuyện cô sẽ biết, trực tiếp nói cho cô biết, phải chăng là để cho cô bớt suy nghĩ? “Khi nào thì anh tiêm cho tôi?” Đào Anh Thy nôn nóng, cô thật sự sợ Tư Hải Minh không cho tiêm, khiến cho cô sinh đứa nhỏ.

Bọn họ có quan hệ gì? Chẳng qua là quan hệ cùng nhau nuôi nấng đứa nhỏ thôi, có cần phải lại sinh thêm đứa nhỏ không? Anh thích cô, sẽ thích sinh thêm đứa nhỏ chứ? Lý do gì?

“Không mệt sao?” Tư Hải Minh hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Đào Anh Thy bất mãn nhìn anh.

Tư Hải Minh đặt cà phê lên lan can: “Đến giờ ngủ trưa rồi”

*…” Đào Anh Thy sợ tới mức giật mình một cái: “Tôi đi tìm sáu bé con.” Cô xoay người nhanh chân bỏ chạy

Còn chưa chạy đến cửa ra vào, một bàn tay chợt lóe lên từ phía sau, từ sau lưng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Đào Anh Thy, bên †ai vang lên một giọng nói trầm thấp: “Có tinh thần như vậy, hắn là có thể tiếp tục” Đùa tôi à? Giữa trưa cô mới ngủ dậy mà.

“Đi ngủ như thế này thì đến sáng sớm mai là không thể
xuống giường được mà

“Anh nói rõ rằng xem không vừa mắt tôi ở chỗ nào mà muốn tôi chết như vậy.

” ..“Sẽ không chết” Tư Hải Minh ôm chặt thắt lưng của cô, rời khỏi ban công.

“Anh buông ra”

” Anh kiềm chế một chút” Đào Anh Thy giấy dụa ở trong ngực anh. Lại phí công.

Vẫn là bị ôm trở lại phòng.

Vừa lên giường, Đào Anh Thy lập tức kiếm đường trốn đi: “Anh đừng làm bậy, tôi thật sự rất uể oải

Mà anh không đến công ty sao?” Tư Hải Minh đứng ở mép giường, một tay cởi nút áo sơ mi, ánh mắt nhìn cô hơi lóe lên “Tôi quyết định ba ngày nay sẽ không đến công ty ở với em” “„* Đào Anh Thy khiếp sợ nhìn anh, da đầu run lên từng đợt

Cái gì mà ở với cô chứ? Rố ràng là lòng dạ đen tối

“Tôi… Tôi không cần anh ở với tôi, thật đó

” Giọng nói của cô sắp không khống chế được rồi

“Lại đây” Da thịt của Tư Hải Minh lộ ra dưới xương quai xanh, ẩn ẩn lộ ra đường cong của cơ ngực, càng thêm cuồng dại, Đào Anh Thy càng thêm luống cuống

“Tôi không” Đào Anh Thy từ chối. Xoay người chạy trốn đến mép giường bên kia, nhưng vừa mới xoay lưng đã bị động tác vô cùng nhanh của Tư Hải Minh bắt được: ”A a Buông ra” Tư Hải Minh ôm chầm lấy cô, kéo cô trở lại giữa giường, cơ thể cường mạnh mẽ trùm lên cơ thể mảnh khảnh của cô, hơi thở nguy hiểm cực nóng bao vây cô.

Đầu của Đào Anh Thy ong lên, nghĩ thầm, xong đời, buổi chiều hôm nay cô đừng mơ có thể ngủ ngon được.

Ngay cả việc chích thuốc cũng bị ngăn cản, Tư Hải Minh sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Hận không thể lúc nào cũng đưa Đào Anh “Thy theo bên cạnh mình.

“Không ngủ? Hửm”?” Tư Hải Minh trầm giọng nói.

Ánh mắt Đào Anh Thy khế run run, vẻ mặt cứng đờ.

“Hay là em muốn làm chuyện khác? Tôi không thể chờ được” Con ngươi Tư Hải Minh đen nhánh lạnh lùng như không thể nhìn thấy đáy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện