“Đi kiểm tra cho tôi!”
“Tôi không đi!” Đào Anh Thy thật sự không.
muốn đi bệnh viện, căn bản cô không phải bị bệnh.
hen suyễn, đi rồi cũng không kiểm tra được gì cả!
“Việc này không đến lượt cô quyết định!” Tư Hải
Minh đi đến cửa, đi ngang qua Đào Anh Thy, ngay
lập tức túm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ kéo cô đi ra khỏi phòng
“Không cần… Anh buông tôi ra!” Đào Anh Thy giấy dụa.
Nhưng làm sao sức lực của cô có thể mạnh
hơn Tư Hải Minh được? Cô càng giấy giụa, cổ tay
của cô lại càng bị nấm chặt hơn, giống như xương
cốt đều sắp bị bóp nát vậy.
Cuối cùng vấn là bị Tư Hải Minh túm ra khỏi phòng.
Hạ Khiết Mai nhìn cảnh tượng này mà sợ ngây người
Tư Hải Minh đang muốn làm gì vậy? Rốt cuộc
thì cô gái này đã làm những gì mà khiến Tư Hải
Minh mất kiểm soát như vậy?
Hạ Khiết Mai cũng không dám chậm trễ, ngay
lập tức đi theo.
Đến phía dưới, chiếc xe màu đen của Tư Hải
Minh đã đợi sẵn ở bên ngoài, lặng lẽ nắm im trong
đêm tối, sang trọng khiến người khác phải kiêng ky,
Bảo vệ đứng ở xung quanh, hai tay đặt sau lưng,
đứng thẳng người
“Anh buông tôi ra, tôi không muốn đi bệnh
viện..” Đào Anh Thy không muốn lên xe
Ngay lúc này, một chiếc xe khác lao đến, dừng
ở ngay bên cạnh, lốp xe thể thao ma sát với mặt
đường tạo ra âm thanh vô cùng chói tai.
Sau đó, chỉ nhìn thấy Tư Viễn Hằng từ trên xe
bước xuống, đi về phía bên này.
Đào Anh Thy cũng không ngờ rắng Tư Viễn
Hãng sẽ xuất hiện ở đây.
Anh ta là cố ý chạy đến đây, hay chỉ là trùng hợp?
Vậy thì, tình huống này còn có thể xoay chuyển
được nữa hay không?
Trong lòng Đào Anh Thy hy vọng sự xuất hiện
của Tư Viễn Hãng có thể có thay đổi được tình huống
Nhưng…
“Ôi, trùng hợp thậu Tối nay tôi đang chuẩn bị sẽ
ở đây” Tâm mắt của Tư Viễn Hãng đảo qua cổ tay
đang bị Tư Hải Minh nằm lấy của Đào Anh Thy, xem
ra giữa hai người cũng không có xảy ra loại chuyện
đó, nếu không thì cũng không thể trong khoảng thời
gian ngắn như vậy mà đã đi ra rồi. Tâm tình của
anh ta có chút không vui, thu hồi tâm mắt, vẻ mặt
lại không hề thay đối: “Sao vậy? Hai người đang
muốn đi đâu à?”
Vừa mới nói xong, ngay lập tức anh ta nhìn thấy
Hạ Khiết Mai ở phía sau đang đi tới
Hạ Khiết Mai? Đó không phải là bác sĩ chuyên
chữa trị cho mẹ của Tư Hải Minh hay sao, sao cô.
lại ở đây?
Trong mắt Tư Viên Hãng hiện lên vẻ mờ mịt,
hỏi: “Đi bệnh viện à?”
Tư Hải Minh chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta, sau
đó kéo Đào Anh Thy lên xe, sau đó anh cũng lên xe,
cửa xe đóng lại, chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Hạ Khiết Mai cũng nhanh chóng lái xe đi theo.
Tư Viễn Hằng nhìn theo chiếc xe đã chạy đi, vẻ
mặt dần trở nên lạnh lùng.
Trên xe, Đào Anh Thy ngồi bên cửa xe, sắc mặt
tái nhợt, ánh mắt loé lên, cổ tay trắng nõn giờ đã
buông ra hiện lên những vết hồng hồng rất rõ ràng,
là do Tư Hải Minh nắm quá chặt mà tạo thành.
Bầu không khí
trong xe vô cùng ngột ngạt, cô
luôn cảm thấy nhiệt độ trong xe đang dần hạ thấp.
xuống trực tiếp chui thẳng vào người cô.
Sau khi đã lên xe của Tư Hải Minh, vậy thì đừng
nghĩ đến việc có thể đi xuống được nữa, điều này.
có nghĩa là cô nhất định phải đến bệnh viện làm kiểm tra.
Cho dù là chính cô nói bản thân mình không bị
bệnh hen suyễn thì cũng vô dụng.
Tư Hải Minh sẽ xem kết quả, sau khi anh xem
xong, Đào Anh Thy thật sự không dám nghĩ đến lúc
ấy cô sẽ có kết cục như thế nào nữa.
Ngay cả khi Đào Anh Thy đang cúi đâu, cũng có.
thể cảm nhận được ánh mắt hung ác, đáng sợ của
‘Tư Hải Minh, thật giống như có thể ăn thịt cô bất kỳ lúc nào vậy.
Tới bệnh viện rồi, Đào Anh Thy bị bắt tiếp nhận
tất cả các loại kiểm tra, mà Tư Hải Minh lại ngồi ở
đó chờ, những bảo vệ đã được huấn luyện nghiêm
ngặt thì đứng bên cạnh, mỗi một người đều mang
dáng vẻ cấm người khác đến gần.
Tư Viễn Hẳng cũng đi theo đến đang trốn ở một
góc khuất cách đó không xa.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra
Bắt Đào Anh Thy làm kiểm tra? Cô bị sao vậy?
Ở bên ngoài khách sạn anh ta cũng không nhìn thấy
trên người cô có bất kỳ vết thương nào hết, nhìn
sắc mặt của cô cũng không giống như là bị bệnh gì đó.
Một loạt các loại kiểm tra nhanh chóng được
làm xong, Hạ Khiết Mai đi đến, muốn đưa báo cáo
trên tay cho Tư Hải Minh.
Từ Hải Minh cũng không còn kiên nhẫn nữa,
lạnh giọng nói: “Trực tiếp nói đi.”
“Không phải bị hen suyễn”
Tư Hải Minh chậm rãi ngẩng đầu, Đào Anh Thy
đang đứng ở phía sau Hạ Khiết Mai đối mặt với đôi
mắt không có một chút độ ấm ấy, cô sợ hãi lùi về
sau một bước.
Trong nháy mắt, bầu không khí bên cạnh trở
nên vô cùng lạnh lẽo, chẳng khác gì đang ở trong
hầm băng cả.