Người này có biết tôn trọng riêng tư của người khác không?
Không có thứ nào trong điện thoại của cô bị xóa, kể cả những thứ mà cô đã sao chép cho Võ Ái Nhi.
Nếu cô sớm biết rằng Tư Hải Minh sẽ đến đây, cô nên xóa bản copy của mình, chỉ giữ lại nội dung thị uy của Đào Sơ Tâm!
Nhưng phản ứng của cô cũng là điều hết sức bình thường! Cô chỉ là đánh trả lại kẻ tìm đến gây chuyện với mình mà thôi.
Đào Anh Thy không khỏi thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt của Tư Hải Minh, cô rất muốn biết anh sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy những thứ đó?
Anh sẽ vui mừng? Hay không vui? Hay là… chột dạ?
Tư Hải Minh sẽ nghĩ gì về những bức ảnh do Đào Sơ Tâm chụp và những lời của cô ta…
“Em có muốn giúp không?” Tư Hải Minh thu hồi ánh nhìn, quay sang cô, thấp giọng hỏi.
Đào Anh Thy vẻ mặt có chút khó chịu, ánh mắt né tránh: “Anh định giúp tôi như thế nào?”
“Nếu như đêm đó nhảy thoát y vẫn chưa đủ, thì tôi có thể sắp xếp cho cô ta chuyện khác.”
Tư Hải Minh ném điện thoại xuống giường, đôi mắt đen lạnh lùng ẩn chứa tia tàn bạo.
Hơn nữa cái “sắp xếp” mà Đào Anh Thy không ngờ tới lại là nhảy thoát y? Chuyện này rốt cuộc là sao?
“Anh… xem cô ta nhảy thoát y?” Đào Anh Thy ngạc nhiên nhìn anh, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
“Em ghen à? Phải không?” Ánh mắt Tư Hải Minh ép sát về phía cô, khuôn mặt anh chỉ còn cách vài cm.
“Tôi không thèm ghen!” Vẻ mặt của Đào Anh Thy càng thêm khó chịu.
Tư Hải Minh nhéo cằm cô nâng lên, bị anh ép nhìn thẳng vào mắt, hơi thở của Đào Anh Thy càng trở nên bất ổn.
“Chính vì thế nên mới không nghe máy sao?”
Con ngươi đen láy của Đào Anh Thy khẽ run lên, sợ hãi nói: “Tôi không nghe điện thoại chính là ghen à? Tôi chỉ là không muốn trả lời thôi. Anh đừng có nghĩ nhiều thế”
Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhấp nháy nước của cô, giọng trầm đến mức dọa người, lộ ra sự uy hiếp: “Nói lại lân nữa.
“Tôi không muốn nghe… ưml!”
Cái miệng nhỏ nhắn của Đào Anh Thy vừa hé mở đã bị chiếm lấy không thương tiếc, đến mức kín kẽ không còn lối thoát.
Cô bị Tư Hải Minh ép chặt lên vách tường, ngang ngược hôn xuống một cách đầy độc đoán. Sau khi buông ra, Đào Anh Thy suýt nữa không thở nổi, hít lấy hít để không khí xung quanh.
Ngay cả khi có oxy để hít vào trong lúc
nhất thời bị ngạt thở như vậy, cũng khiến cô ho khan đến thảm thương.
“Khu khụ khụ… khụ khụ khu…”
Đào Anh Thy khom lưng trước ngực Tư Hải Minh ho mấy tiếng rồi mới ngưng lại được.
Tư Hải Minh đưa tay vuốt lưng cho cô, sống mũi mạnh mẽ kề sát bên tai, nhiệt độ ấm áp trên tai truyền tới, cả người cô hơi run lên.
“Anh không cần phải tự hạ thấp khẩu vị của mình như thế” Giọng nói trầm khàn, thô ráp áp vào tai cô khiến Đào Anh Thy chấn động tâm trí. Nói vậy chính là đã trực tiếp phủ nhận việc xem Đào Sơ Tâm múa thoát y.
Hàm ý của anh rõ ràng là đang coi thường Đào Sơ Tâm…
“Hay là… em nhảy cho tôi xem, anh rất hứng thú đấy…”
Đào Anh Thy phản ứng lại, đỏ mặt giấy dụa: “Đây không phải là hứng thú, mà là thú tính kinh tởm!
Anh mau thả tôi ra!”
Lúc này Đào Hải Trạch và Đào Sơ Tâm đang đứng trên hành lang tầng hai, cách phòng Đào Anh Thy một đoạn.
Muốn đi qua đó cũng không được!
Vệ sĩ đông nghịt ở cửa cứ như là một nhóm khủng bố. Chỉ cần bọn họ dám lại gần một thước thì sẽ bị đám người kia đánh cho tơi bời khói lửa!
Mà cả dưới lầu cũng đầy vệ sĩ đứng gác.
Căn biệt thự trông rực rỡ như thế mà lại khiến người ta không khỏi rợn người!
“Con nói Tư Hải Minh không phải là muốn sống ở đây luôn đấy chứ?” Đào Hải Trạch trầm giọng.
“Thật sự không ngờ anh ta lại đến đây, dọa ba sợ chết khiếp!”
Ngay cả Đào Sơ Tâm cũng không dám tin được chuyện đang xảy ra này, huống chỉ là Đào Hải Trạch.
Sau khi Tư Hải Minh đến đây, anh ngay lập tức đến thẳng phòng của Đào Anh Thy.
Cô ta đoán chắc là do Đào Anh Thy không nghe máy.
Vậy Tư Hải Minh có biết những thứ cô ta gửi Đào Anh Thy không?
Nếu như anh biết mọi chuyện thì…
Đào Sơ Tâm nghĩ đến đêm bị ép nhảy thoát y trong hộp đêm, cơ thể cô ta không ngừng run lên từng cơn ớn lạnh.
Không phải là cô ta không biết Tư Hải Minh tàn nhẫn như thế nào, nhưng cô ta vẫn thích anh.