Cô rất thích chương trình này, có lẽ vì trong nhà có sáu đứa con nhỏ nên luôn có thể khiến cô tập trung tinh thần. Hơn năm giờ, giám đốc sản xuất đến bộ phận giải trí tìm Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy vẫn đang bận, tưởng là có chuyện gì. “Vẫn đang bận sao? Có thể đi không?” Giám đốc sản xuất hỏi.
“Đi đâu?”
“Buổi tiệc do nhà đầu tư lớn nhất của đài truyền hình tổ chức, cô quên à?” Giám đốc sản xuất hỏi. Lúc này Đào Anh Thy mới nhớ ra, cười nói: “Đúng rồi, tôi quên mất!”
“Bây giờ cô là người nổi tiếng trong đài truyền hình, nhà đầu tư tự gọi điện tới mời cô, đến đó chắc chắn sẽ lấn át bất cứ nhân vật chính nào!”
Thật ra Đào Anh Thy vốn không muốn đi, nhưng nhà đầu tư rất nhiệt tình, nghĩ rằng đến đó cũng không sao nên đồng ý. Đến khách sạn tổ chức buổi tiệc, Đào Anh Thy không ngờ sẽ gặp được Võ Ái Nhi, cô ta đang nói chuyện với nhà đầu tư.
Bây giờ Đào Anh Thy mới nhớ tới, hình như Võ Ái Nhi là người phát ngôn của nhà đầu tư.
Thấy cô đi tới, nhà đầu tư lập tức hớn hở, nhìn thấy Đào Anh Thy thì vừa khách sáo vừa không nịnh bo.
Đào Anh Thy ứng phó qua loa.
Võ Ái Nhi đứng bên cạnh liếc nhìn khinh thường như con một khổng tước kiêu ngạo.
Giống như rất xem thường Đào Anh Thy, chẳng muốn nói một câu.
Lúc đang nói chuyện với nhà đầu tư, giọng nói bên cạnh đúng lúc chen vào: “Cô cũng đến đây?”
Đào Anh Thy sửng sốt, quay đầu nhìn thấy Đào Sơ Tâm đầy khí chất.
Cái cô này thật là có mặt khắp mọi nơi! Nhà đầu tư bất ngờ: “Các cô quen biết nhau sao?”
“Đâu chỉ là quen biết, Đào Anh Thy là em gái của tôi.” Đào Sơ Tầm nói.
“Đúng rồi, các cô đều họ Đào, đúng là trùng hợp quá!” Nhà đầu tư cười.
Sắc mặt của Đào Anh Thy bình thản hỏi: “Tôi chỉ không ngờ tổng giám Vương lại quen biết Đào Sơ Tâm?”
“Gần đây hợp tác làm ăn, cô Đào, chị của cô là một cô gái tài giỏi, làm ăn rất chắc chắn!” Nhà đầu tư khen Đào Sơ Tâm.
Cho rằng Đào Anh Thy cũng sẽ khen ngợi.
Nào biết hai người vốn như nước với lửa.
Đào Anh Thy tìm ghế sô pha trong phòng tiệc rồi ngồi xuống, muốn ngồi một lát sẽ rời đi.
Nhìn Đào Sơ Tâm nâng ly cạn chén với những khách nam ở
đây, thật sự cảm thấy cô ta giả tạo.
Chuyển ánh mắt, không nhìn thấy Võ Ái Nhi.
Cô ngược lại không chú ý, cô gái đó đi rồi?
Lúc này Võ Ái Nhi đang ở trong phòng nghỉ, trước mặt là hai chén Champagne, trên tay là thuốc bột mà Đào Sơ Tâm đưa cho cô ta.
Đổ vào trong rượu, gặp nước lập tức hòa tan, không màu không vị.
Đây là kế hoạch của Đào Sơ Tâm và cô ta, trước đây cô ta luôn muốn khiến Đào Anh Thy chịu đau khổ, để Tư Hải Minh chán ghét mà vứt bỏ cô!
Bây giờ cơ hội đã tới!
Đào Sơ Tâm đã sắp xếp xong xuôi.
Uống thứ này, người ta sẽ mất kiểm soát! Trong phòng tiệc sớm có phóng viên ẩn nấp, đến lúc đó chụp ảnh Đào Anh Thy thất thổ rồi đăng lên mạng, thần không biết quỷ không hay!
Ai bảo Đào Anh Thy chiếm hết danh tiếng ở trên mạng chứ?
Anh Hải Minh chỉ có thể là của mình!
Cầm ly Champagne đã bỏ thuốc ra khỏi phòng nghỉ, nhìn thấy nhân viên phục vụ quầy rượu đang đặt Champagne lên khay.
Võ Ái Nhi đi tới đặt Champagne vào đó, nói với nhân viên phục vụ: “Giúp tôi đưa ly này cho cô gái kia” Nhân viên phục vụ nhìn sang, nhìn thấy Đào Anh Thy ngồi ở xa.
“Không được nói là ý của tôi, chính là ly rượu này, đừng nhầm.”
Nhân viên phục vụ không hỏi nhiều, càng không nghĩ tới ly rượu này có vấn đề, nâng khay đi về phía Đào Anh Thy. Võ Ái Nhi bình tĩnh đi tới sảnh tiệc.
Lúc này, phía cổng truyền đến tiếng xôn xao. Đào Anh Thy hướng nhìn sang, lúc nhìn thấy bóng người cao lớn đi vào yến hội thì sửng sốt.
Sao Tư Hải Minh lại tới đây?
Khí chất không giận mà uy lập tức tràn ngập, khiến người ở đây đều cẩn thận kiêng dè!
Võ Ái Nhi sững sờ, không thể nào? Sao anh Hải Minh cũng tới?
Cô ta nghĩ đến chuyện gì, nhìn về phía nhân viên phục vụ vừa rồi đang muốn đưa Champagne cho Đào Anh Thy, cô ta hoảng sợ đi tới giật lấy Champagne.