Có thể làm được gì? Chỉ đành chịu đựng cơn tức giận và khó chịu trong người!
Đào Sơ Tâm giận dữ uống hết sạch ly Champagne.
Võ Ái Nhi ra vẻ không thấy gì mà nhìn về phía khác.
“Đúng rồi, trước khi Tư Hải Minh xuất hiện, cô đã đi đâu?” Đào Sơ Tâm hỏi: “Cô làm cái gì?”
“Không có gì, đi nghỉ ngơi gọi điện thoại.” Võ Ái Nhi hất tóc. .
Đào Sơ Tâm nghĩ thầm, may mà chưa ra tay, nếu không chắc chắn Tư Hải Minh sẽ điều tra tại chỗ, đóng cửa vào, không ai chạy thoát!
Cô ta thật sự tính sai!
Trước đây hễ tính toán hại Đào Anh Thy, lần nào Tư Hải Minh cũng xuất hiện!
Kết quả, Tư Hải Minh đến thật!
“Tôi đến nhà vệ sinh.” Võ Ái Nhi xoay người rời đi. Một mặt nếu không rời khỏi hiện trường sắp có hỗn loạn, cô ta không muốn đứng bên cạnh Đào Sơ Tâm để bị liên lụy, mặt khác cô ta muốn đến nhà vệ sinh nhìn xem có chuyện gì!
Vừa đi lên hành lang đã nhìn thấy vệ sĩ đứng cản trước cửa phòng vệ sinh, dáng vẻ người sống chớ vào!
Thế này còn cần phải đoán sao? Chắc chắn là không được vào! Vì sao không được vào, dùng gót chân cũng nghĩ ra được!
Võ Ái Nhi tức giận hung dữ giậm chân, anh Hải Minh là của cô ta! Đào Anh Thy chết tiệt, đúng là lắm thủ đoạn dụ dỗ đàn ông! Ngay cả nơi như nhà vệ sinh cũng không bỏ qua!
Đào Anh Thy ngồi trong buồng nửa ngày cũng không có chút động tĩnh gì, làm cô kìm nén đến mức mặt đỏ tới mang tai!
Ngay từ đầu cô không mắc tiểu, nói mình đi vệ sinh là vì tìm lý do chính đáng để đuổi Tư Hải Minh ra ngoài!
Hiển nhiên, cô đánh giá thấp phong cách độc tài của Tư Hải Minh!
Thật sự là sở thích đáng sợ! Cũng may cô khóa cửa lại… Tiếng nói trầm vang lên ở bên ngoài: “Mở cửa”
“.” Đào Anh Thy ngồi thẳng lên, đề phòng: “Làm gì? Tôi chưa đi xong đâu.”
“Cô muốn tôi phá cửa vào hả?” Tư Hải Minh hỏi.
“.” Đào Anh Thy hoảng sợ!
Cô không hề nghi ngờ, cái cửa này không chịu nổi một cú đạp của Tư Hải Minh!
Cho nên, đây chính là chỗ
tự tin Tư Hải Minh, lúc cô khóa cửa mà anh không nói tiếng nào!
Bây giờ bảo mình tự mở ra, khác gì dẫn sói vào Đào Anh Thy vặn chốt trên cửa, cửa được kéo ra nhà! từ bên ngoài.
Bóng đen che lấp người đang co ro trên bồn cầu, từ trên cao nhìn xuống bóng người nhỏ bé trong buồng.
Đào Anh Thy ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy đề phòng!
Khi nhìn thấy Tư Hải Minh đóng cửa, khóa lại, Đào Anh Thy sợ ngây người!
“Anh… anh muốn làm gì? Thấy chưa? Tôi… tôi thật sự chưa đi xong! Anh đừng tới đây, đừng tới đây!” “Em không đi xong được…” Tư Hải Minh nắm cằm cô, bóng đen che kín cô, chiếm đoạt cô từng chút một.
“A!” Đào Anh Thy hoảng sợ phản kháng, thở hổn hển: “Ha ha… Đừng, sẽ có người vào!”
“Không đâu…” Tư Hải Minh lại hôn cô, lần này không cho Đào Anh Thy cơ hội nói chuyện.
Đúng là không cần lo có người bước vào, vệ sĩ đứng bên ngoài nhà vệ sinh ngăn cản chặt chẽ, con ruồi cũng không thể bay vào.
Giống như nhà vệ sinh này bị Tư Hải Minh bao hết! Mà lúc này, trong phòng tiệc rất hỗn loạn.
“Á…” Ánh mắt của Đào Sơ Tâm đầy quyến rũ, gương mặt đỏ ửng khác thường, nâng đôi mắt hoảng hốt nhìn người đàn ông phía trước.
Cô ta giống như thấy Tư Hải Minh đang đứng trước mắt.
Cô ta vừa kích động đi lên, vừa kéo dây áo trên vai mình.
Bởi vì bộ lễ phục cô ta mặc, kéo xuống như vậy khiến vải vóc nửa người trên rơi xuống.
Giữa sảnh vang tiếng hô kinh ngạc, đàn ông đều mê muội. Dù sao Đào Sơ Tâm rất được, có lẽ có người đã sớm muốn âu yếm.
“Anh… anh có thích không?” Sau khi Đào Sơ Tâm kéo lễ phục nửa người trên, lại cởi đến phía dưới, lễ phục hoàn toàn rơi xuống đất.