“Trở về biệt thự Minh Uyển!” Đào Anh Thy nói với tài xế.
“Được” Tài xế lập tức cho xe quay đầu lại.
Xe tới biệt thự Minh Uyển, Đào Anh Thy xuống xe.
Biệt thự Minh Uyển vẫn trước sau như một được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt và hào hoa xa xỉ, khiêu khích thần kinh của những người nghèo khổi Đào Anh Thy đi vào đại sảnh, nhìn quản gia Bảo Điển đang đi tới, hỏi: “Tư Hải Minh đâu?”
“Ngài Hải Minh còn chưa về!”
Đào Anh Thy nhìn thời gian trên đông hồ, đã tám giờ rôi, Tư Hải Minh còn chưa vê?
Anh ta làm cái gì vậy? Không về thì tốt xấu gì cũng nói với cô một tiếng chứ, nếu cô biết chắc chắn sẽ sớm đến biệt thự Minh Uyển để ở với mấy đứa nhỏ!
“Sáu bé con ngủ rồi sao?” Đào Anh Thy hỏi.
“Mới vừa ngủ rồi”
Đào Anh Thy hơi cau mày, bỗng nhiên cảm thấy hơi nhàm chán…
Cô không biết tại sao lại cảm thấy nhàm chán, lại càng không phải là không thương sáu bé con, thật giống như cô trở về là còn có mục đích khác…
Không đúng không đúng, chắc chắn cô rất vui khi nghe vê sáu bé con!
Cô chính là muốn trở về để xem sáu bé con!
Không có mục đích nào khác!
“Tôi đến phòng của sáu bé con nhìn xem..”
Đào Anh Thy còn chưa nói xong, di động đã reo lên. Vừa lấy ra đã thấy lại có thể là Tư Hải Minh gọi tới. Làm gì? Nghe máy: “Alo….
“Ở đâu?” Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh xuyên qua điện thoại truyền đến.
“Biệt thự Minh Uyển” Trong tâm Đào Anh Thy nói, không nghĩ tới nhỉ? Có phải rất bất ngờ không? Sau khi cô nói xong, đối phương lại trâm mặc: “Làm sao vậy? Em đến thăm sáu bé con”
“Đêm nay ở chung cư đi”
Vẻ mặt Đào Anh Thy đầy dấu chấm hỏi, không cần cô ở lại biệt thự Minh Uyển? Việc này và nhận thức của cô không quá giống nhau nha!
Không phải Tư Hải Minh bảo cô đến biệt thự Minh Uyển ở sao? Không ở còn bị anh ta bắt ép!
Tại sao bây giờ lại…
Đào Anh Thy quá mức bất ngờ và đang không biết trả lời thế nào thì bên kia điện thoại đã cúp máy.
Khiến cho cô sững sờ.
Tư Hải Minh không trở về biệt thự Minh Uyển, còn không cho cô ở lại biệt thự Minh Uyển, tại sao vậy?
Là không muốn cho cô thăm sáu bé con, hay là hiện tại anh không muốn nhìn thấy cô?
“Cô Anh Thy, không có việc gì chứ?” Quản gia Bảo Điển thấy sắc mặt Đào Anh
Thy không tốt lắm, hỏi.
“Không có việc gì, nếu sáu bé con đã ngủ rồi vậy lần sau tôi lại đến!”
Quản gia Bảo Điển vốn muốn nói sáu bé con sáng mai vừa mở mắt đã thấy mẹ sẽ rất vui sướng!
Nhưng thấy sau khi nhận điện thoại xong cảm xúc của Đào Anh Thy không tốt lắm, nếu ông ta đoán đúng thì người gọi điện thoại đến hẳn là ngài Hải Minh!
Ngài Hải Minh đã nói gì đó…
Đào Anh Thy trở về chung cư của mình.
Vào cửa, dùng sức đóng cửa “sầm” một tiếng, trong lòng xen lẫn tức giận: “Không được ở lại biệt thự Minh Uyển, là tôi muốn tới sao? Còn không phải là ép buộc mình! Không có sáu bé con, tôi mới sẽ không đến biệt thự Minh Uyển! Cái gì vậy?”
“Em đang măng tôi sao?” Một giọng nói trâm thấp không giận mà uy đột nhiên vang lên, Đào Anh Thy sợ tới mức giật mình một cái, hai cái túi trên tay đều rơi trên mặt đất.
Xoay người thật mạnh, nhìn người đang dựa vào bức tường bên cạnh cửa phòng tắm, bên hông Tư Hải Minh chỉ quấn một cái khăn tắm! Cơ ngực và cơ bụng cao ngạo của anh lộ ra, tràn đầy dã tính, nguy hiểm đáng sợi “Tôi… Tôi đâu có mắng” Phản ứng đầu tiên của Đào Anh Thy chính là phủ nhận: “Không phải, sao anh lại ở đây? Anh tới lúc nào?”
“Em chậm quá!” Tư Hải Minh khẽ nhíu mày, rất không vui.
“Anh đang đợi tôi sao?” Đào Anh Thy hỏi xong, nhớ tới Tư Hải Minh gọi điện bảo cô đêm nay không ở biệt thự Minh Uyển!
Người này không phải là đã sớm ở đây đợi cô chứ? Cho nên mới gọi điện bảo cô ở chung cư của cô! Như vậy là Tư Hải Minh đã có thể xuất hiện ở trước mặt rồi!
Đào Anh Thy không biết là vì cái gì, nhưng nơi nặng nề trong lòng đã nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
“Vì sao anh không về biệt thự Minh Uyển? tôi đã đến biệt thự Minh Uyển rồi..” Cô chạy tới biệt thự Minh Uyển, anh lại chạy tới chung cư, hành động rất bất thường…