Ngay từ đầu cô đã đoán được rằng, dì Hà chắc chẩn đã trải qua chuyện gì đó trước khi xảy ra tai nạn mới liên tục gọi cho cô!
Tại sao dì ấy lại gọi cho cô ?
Có phải vì bị Xa Huệ Anh ức hiếp nên bà ấy mới nhờ cô giúp đỡ?
Nếu là vậy thì cô thực sự thất bại rồi!
Không giúp được gì cho bà ấy…
“Em nghĩ gì thế?” Tư Hải Minh cảm thấy tâm trạng cô có chút thay đổi.
Đào Anh Thy chưa kịp nói thì bên ngoài đã vang lên một giọng vô cùng cấp thiết: “Tôi muốn gặp Đào Anh Thy, tôi có chuyện muốn nói với con bé! Có thế giúp tôi nói với con bé một tiếng được không?”
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Đào Anh Thy nói: “Để ông ta vào đi?
Ngược lại tôi rất muốn biết ông ta sắp nói gì với mình”
“Có cần thiết không?” Lời nói của Tư Hải Minh rất rõ ràng, anh sắp sửa đuổi cùng giết tận nhà họ Xa, để cả nhà bọn họ từ thiên đường rơi xuống địa ngục!
Đào Anh Thy kéo một ngón tay của Tư Hải Minh lắc lắc: “Để ông ta vào được không?
Không được sao?”
Tư Hải Minh nhìn chăm chăm vào cô với đôi mắt đen láy. Đây có phải là đang làm nũng với anh không? Giọng nói chùng xuống, chỉ còn mười phần thị uy: “Mời vào!
._’ Đào Anh Thy, dễ thuyết phục như vậy sao?
Vệ sĩ bên ngoài định ra tay với Hải Trạch có hơi sửng sốt, liền thả ông ta ra.
Đào Hải Trạch vừa bước vào đã vội vội vàng vàng quan tâm đến Đào Anh Thy: “Anh Thy, con có sao không? Con làm ba lo chết đi được!”
Đào Anh Thy gối đầu lên đùi Tư Hải Minh, hỏi: “Ông chẳng phải nói là có chuyện muốn nói với tôi sao?”
“Ba quả thực là có chuyện muốn nói, nhưng ba lo lắng cho con nhiều hơn!” Đào Hải Trạch lộ vẻ lo lắng, như thể đứng ngồi không yên.
Trong lòng Đào Anh Thy cười lạnh, quả nhiên là một lão cáo già.
Nếu vừa bước vào liền cầu xin tha thứ, sẽ chỉ vạch trần bộ mặt ích kỷ của mình mà thôi!
Càng khiến cả nhà ông ta chết nhanh hơn!
“Không cần lo, tôi không sao, nhưng một số người thì có sao đấy!” Đào Anh Thy ám chỉ.
“Ba biết là Xa Huệ Anh chỉ vì muốn bảo vệ của Sơ Tâm nên mới xảy ra chuyện như vậy!
Ba có lỗi với con nhiều lắm! Nếu con tức giận, cứ nhắm vào một mình ba thôi!” Đào Hải Trạch nói.
Tất nhiên Đào Anh Thy không thấy cảm động một chút nào trước sự dũng cảm gánh chịu thay cho vợ của ông ta.
Quan trọng nhất là mấy lời kia cũng chẳng có câu nào là thật lòng!
Tư Hải Minh xử lý nhà họ Xa, Đào Hải Trạch còn có cái gì nữa đây? Ngay cả một cái rằm
cũng không bắt được, còn phải chịu liên lụy thay cho nhà họ Xa. Sau này đừng nói là ở thành phố, ngay cả thành phố Tân cũng không sống yên được, chỉ còn nước bỏ về quê cả đời này cũng chẳng có được thứ gì!
Có lẽ, đây là một cơn ác mộng đối với loại người như Đào Hải Trạch, cả đời chỉ muốn lên như diều gặp gió.
“Đào Sơ Tâm còn có Xa Huệ Anh bảo vệ.
Thân là ba ruột, liệu ông có thể bảo vệ cho tôi không?” Đào Anh Thy hỏi.
“Ba đang bảo vệ cho con! Ba vẫn luôn che chở cho con!” Đào Hải Trạch cúi gắm mặt xuống, khế đẩy gọng kính.
“Con là con gái ruột của ba. Sơ Tâm không thể so với con được!”
Đào Anh Thy nhìn Đào Hải Trạch chằm chằm mà không lên tiếng, dường như cô phát hiện ra được một chỉ tiết của Đào Hải Trạch, chính là đẩy gọng kính.
Một việc làm quá nhiều thì sẽ sinh nghĩ ngờ. Đặc biệt là khi đối mặt với vấn đề nhạy cảm!
Trong đầu Đào Anh Thy bỗng lóe lên cảnh rất nhiều lần Đào Hải Trạch đẩy gọng kính, lần nào cũng vậy, đều không phải là chuyện tốt!
Hai lần ấn tượng nhất là khi Xa Huệ Anh hỏi ông ta có giấu người phụ nữ nào ở bên ngoài không, còn Đào Hải Trạch cứ một mực chối bỏ. Lần thứ hai là lúc cô hỏi Đào Hải Trạch mẹ ruột của cô là ai, nhưng ông ta nói bà ấy đã cô lại rồi bỏ ra nước ngoài với một người đàn ông khác.
Cả hai lần đều có chỉ tiết đẩy gọng kính như vậy! Đây là biểu hiện của chột dạt Ông ta đang nói dối!
Và lần này cũng là đẩy gọng kính!
Vậy, câu nào khiến ông ta chột dạ, câu nào của ông ta không phải là sự thật? Câu trước quả thực rất giả dối, Đào Anh Thy hiểu rõ hơn ai hết! Lúc nói câu phía sau, ông ta mới đẩy ‘gọng kính!
“Con là con gái ruột của ba, Sơ Tâm không thể so với con được”
Vấn đề nằm ở đoạn nào trong câu này đây..?
Đào Hải Trạch bị cô nhìn chăm chằm đến cả người mất tự nhiên, ánh mắt khó hiểu nhìn lại Đào Anh Thy, nghĩ rằng cô không tin ông ta, nên lại một lần nữa chứng minh chắc nịch: “Anh Thy, lời ba nói đều là thật, con hãy tin ba!”