Nhưng mà cô mới đi được một lúc thì…
“Đợi một lát!” Đào Hải Trạch đuổi theo phía sau.
Tim Đào Anh Thy chạy lên cổ họng!
Cố gắng trấn tĩnh, chậm rãi quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ông ta, hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
“Ba vừa kiểm tra được là bị nứt xương, chắc hẳn áp phích quảng cáo đó rất quan trọng với ba, hay là cho ba đi!” Đào Hải Trạch nhìn chằm chằm áp phích trên tay cô, nói.
“Ở đó còn nhiều lắm, sao lại phải lấy cái của tôi?” Đào Anh Thy không hiểu nhìn ông ta.
Đào Hải Trạch lại tới gần cô hai bước: “Không biết, ba không nhìn thấy, con đưa cái đó cho ba đi, con đi lấy cái khác cũng được”
Đào Anh Thy nhìn thái độ của Đào Hải Trạch, vậy là nhất định muốn lấy bản này của cô?
“Vậy thì cho ông đó!” Đào Anh Thy đưa áp phích trên tay cho ông ta. “Được chưa?”
Sau đó quay đầu đi một mạch ra ngoài.
Đào Hải Trạch cúi đầu lật sách, bên trong không có gì cả, vừa nãy khi đưa áp phích tới cũng không thấy trên tay Đào Anh Thy có gì khác thường.
Là mình cả nghĩ quá rồi?
Ngẩng đầu nhìn bóng lưng Đào Anh Thy rời đi, Đào Hải Trạch nhíu mày, chẳng lẽ là lúc nãy ngã nên làm rơi ở cửa bệnh viện?
Đào Hải Trạch không dám chần chờ, vội chạy ra ngoài bệnh viện.
Đó là thứ duy nhất mà ông ta có để uy hiếp Đào Anh Thy, nếu mất đi thì ông ta lấy cái gì để uy hiếp nữa?
Nếu như trùng hợp bị Đào Anh Thy nhặt được, ông ta cũng không còn vốn liếng để đấu nữat Ông ta sẽ thất bại hoàn toàn! Không còn gì cảt Đào Anh Thy vừa lên xe, món đồ đó từ trong ống tay áo trượt xuống lòng bàn tay.
Lúc này thần kinh toàn thân cô mới thả lỏng ra, lòng bàn tay đổ mồ hôi ướt nhẹp!
Thật là thật nguy hiểm!
Nếu không phải cô nhanh trí giấu USB vào ống tay áo sớm thì chắc chắn sẽ bị bị Đào Hải Trạch phát hiện rat Ngẩng đầu, nhìn qua cửa sổ xe, Đào Anh Thy thấy được Đào Hải Trạch vội vội vàng vàng tìm đồ ở trước cổng bệnh viện.
Ông ta nghĩ là USB rơi ở cửa bệnh viện sao?
Đào Anh Thy cười lạnh, tin hay không cũng không sao, dù sao USB đã rơi vào trong †ay cô! Hơn nữa từ thái độ sốt sáng của Đào Hải Trạch thì có thể thấy được, cái Usb này chính là cái Usb mà cô đang tìm!
“Đi thôi!” Đào Anh Thy
dặn dò lái xe Rolls Royce rời khỏi bệnh viện.
Chạy thẳng về đài truyền hình.
Đào Anh Thy đi vào văn phòng, khóa cửa lại!
Ngồi xuống bàn làm việc, USB cảm vào trong máy vi tính, ấn mở video. Kích động đến †ay cũng run rẩy!
Cảm xúc của Đào Anh Thy dân bị phẫn nộ thay thế, thở hổn hển xem video!
Kéo thẳng đến cuối video, trước sau đều là Đào Hải Trạch tự quay lại.
Đào Anh Thy không thể ổn định cảm xúc của mình, tắt video, dùng sức rút USB ra, khép máy tính lại!
Nắm chặt USB trong tay, cố gắng kềm chế cơ thể đang run rẩy!
Cô muốn tiêu hủy! Đúng rồi, tiêu hủy!
Không thể giữ trên tay!
Đào Anh Thy tỉnh táo lại, lại căm USB vào, xóa sạch nội dung bên trong nó!
Sau đó lại xóa sạch vết tích một lần nữa!
Rút USB ra lấy bật lửa bên trong ngăn kéo ra, đốt bỏ.
Đốt đến khi không còn dùng được nữa thì cô mới ném nó vào trong thùng rác!
Đào Anh Thy mới thở một hơi nhẹ nhõm!
Thứ này cô tìm lâu như vậy, suýt nữa còn tính trà trộn vào công ty của Đào Hải Trạch để tìm, hóa ra ông ta vẫn luôn giấu ở trên người!
Cũng may bây giờ tìm được, sau này cô sẽ không còn bị Đào Hải Trạch uy hiếp nữa!
Cuối cùng cũng bảo vệ được chút tự tôn cuối cùng của dì Hà.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô phải cảm ơn Đào Hải Hùng, nếu không nhờ anh ta thì cô cũng không tìm được USB nhanh như: vậy!
Vậy thì, cô nên cảm ơn anh ta như thế nào đây?
Đào Anh Thy nhớ tới video trong phòng làm việc, khóe miệng nhếch lên.
Cô còn đang chờ Đào Hải Trạch bị lột một lớp da đây!
Đào Anh Thy nằm dài trên bàn làm việc, ngẩn người, bây giờ cô không còn là con gái của Đào Hải Trạch, không bị ông ta uy hiếp nữa, như vậy, có phải là cô có thể để Tư Hải Minh phá hủy Đào Hải Trạch, khiến ông ta mất hết tất cả không?