Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Cô cứ ngỡ là tình thú


trước sau

“Bị dọa rôi sao?” Tư Hải Minh nhìn cô, đôi con ngươi đen sắc bén như muốn xuyên thấu đôi mắt của cô.

Đào Anh Thy hoàn hồn, tránh ánh mắt đi: “Sao anh lại tới đây? Tôi đã nói là sẽ ở chỗ của ba mà..”

“Còn muốn đến bệnh viện sao?”

Đào Anh Thy hiểu được ý của Tư Hải Minh, mày thanh lệ không khỏi hơi nhíu lại, nhìn vê phía anh: “Anh phải nhìn chằm chằm tôi như vậy mới hài lòng sao? Lý Ba là tài xế của tôi, tại sao bây giờ lại thành người bên cạnh anh rồi?”

Tư Hải Minh nhíu mày, con ngươi đen thâm trầm.

Đào Anh Thy tự biết cảm xúc của mình có chút quá kích, hơi hối hận, ổn định lại rồi nói: “Đào Hải Hùng nào thật sự dám đụng tôi chứ? Chỉ là dọa tôi một chút thôi…”

Còn chưa nói xong eo đã bị siết chặt, bụng Tư Hải Minh thật nhanh dán lên người của cô, hơi thở nam tính cực nóng phả vào mặt cô, ngừng ở khoảng cách gần trong gang tấc.

“Bị dọa rồi sao? Hửm?” Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh vang lên.

Đào Anh Thy muốn đẩy anh ra, nhưng mà sức lực không đủ, nên đành bỏ qua, hạ tầm mắt: “Có điều..”

“Em nói, tôi nên xử lý anh ta như thế nào?”

Đào Anh Thy vội cự tuyệt: “Không được, anh không thể động vào Đào Hải Hùng được”

“Vì sao?”

“Giữ anh ta lại vẫn còn tác dụng.”

Con ngươi đen nhánh của Tư Hải Minh nhìn cô: “Nếu tôi động vào gã ta thì sao?”

Ánh mắt Đào Anh Thy khẽ run lên, anh đã từng nói, ai cũng không được làm cô bị thương, kể cả chính cô. Như vậy, nếu anh là người làm cô bị thương thì sao?

€ô không trả lời, trực tiếp giấy dụa thoát ra.

Tay kia của Tư Hải Minh chế trụ ót của cô, khoảng cách giữa hai gương mặt ngày càng gần, cái miệng nhỏ của Đào Anh Thy có thể bị cắn nuốt bất cứ lúc nào.

“Tính khí càng ngày càng lớn… Nói xong lập tức hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra của cô.

“A..” Ánh mắt của Đào Anh Thy khẽ run rẩy, như axit sunfuric chảy qua lục phủ ngũ tạng của cô, áp chế cảm xúc không nên có xuống. Bàn tay nhỏ bé vội vàng võ võ lên cánh tay của anh: “Đừng… Ở đây là văn phòng…”

Xem đi, cô cũng có thể giả vờ, giả vờ như thật…

Tư Hải Minh
nhả môi của Đào Anh Thy ra, lại khẽ cắn cắn hai cái, đen tối nói: “Cũng không phải chưa từng làm qua…

Đào Anh Thy bị hơi thở đồn dập của anh cuốn lấy, đương nhiên cô nhớ rõ lúc đó Tư Hải Minh và cô ở phòng làm việc, sau đó anh lập tức áp cô lên trên cửa kính…

Thậm chí cô còn nhớ rất rõ lúc đó cô bất lực như thế nào…

Cô thật nực cười… lại quên mất…

Nếu không phải nghe Tư Hải Minh “thật tình”

Người làm của biệt thự, còn có Đào Hải Trạch, Đào Sơ Tâm đều đi ra, tất cả đều cung kính đứng ở cửa.

Đào Sơ Tâm đứng bên cạnh Đào Hải Hùng, không dám làm càn!

Vệ sĩ đã được huấn luyện bài bản bước xuống, cửa xe Rolls Royce cũng không có động tĩnh gì.

Toàn thân xe, kể cả cửa sổ xe, đều tối đen như mực, hoàn toàn không nhìn thấy được hình ảnh gì bên trong.

“Anh… Anh đừng..” Hai tay đang phản kháng của Đào Anh Thy bị Tư Hải Minh bắt chéo ở sau lưng, bá đạo giữ chặt cô ở trong ngực, tùy ý cắn nuốt cái miệng nhỏ nhắn của cô.

“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

Giọng nói lạnh lẽo khô khốc kiềm chế của anh Người làm của biệt thự, còn có Đào Hải Trạch, Đào Sơ Tâm đều đi ra, tất cả đều cung kính đứng ở cửa.

Đào Sơ Tâm đứng bên cạnh Đào Hải Hùng, không dám làm càn!

Vệ sĩ đã được huấn luyện bài bản bước xuống, cửa xe Rolls Royce cũng không có động tĩnh gì.

Toàn thân xe, kể cả cửa sổ xe, đều tối đen như mực, hoàn toàn không nhìn thấy được hình ảnh gì bên trong.

“Anh… Anh đừng…” Hai tay đang phản kháng của Đào Anh Thy bị Tư Hải Minh bắt chéo ở sau lưng, bá đạo giữ chặt cô ở trong ngực, tùy ý cắn nuốt cái miệng nhỏ nhắn của cô.

“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

Giọng nói lạnh lẽo khô khốc kiềm chế của anh vang lên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện