Dung Tư Thành nhìn chằm chằm biểu cảm của Mộ Yến Lê, cô gái này đang làm gì vậy?
Làm sao mà cứ một lúc thì nhíu mày, lúc thì nhếch môi, lúc thì lại lộ ra ánh mắt hung dữ, điểm mấu chốt chính là cứ nhìn Lâm Hà Vinh và người phụ nữ kia.
Thế nào? Bọn họ đắc tôi cô ấy rồi?
Quan sát một lúc, Mộ Yên Lê cũng thu ánh mắt lại.
Dung Tư Thành cũng không hỏi, dù sao thì ở đây cũng nhiều người như thế.
Khách khứa kỳ thật đã sớm ăn xong rồi, Thẩm Hoa Linh vừa đi, mọi người cũng lần lượt đứng dậy chào tạm biệt.
Dung Tư Thành và Mộ Yến Lê cũng coi như đã kết thúc vai trò người chủ bữa tiệc, một mực lưu lại cuối cùng, chờ toàn bộ khách mời đều đi hết thì cũng đã hơn ba giờ rồi.
Mộ Yến Lệ đi thanh toán.Tề Vấn Tiêu không đồng ý, thẳng thừng nói miễn phí.
Điều này khiến Mô Yến Lê kinh ngạc không thôi: "Anh làm được không đó, cả bữa tiệc này cũng hơn mấy trăm triệu, sao có thể nói miễn phí là miễn phí chứ?"
Tề Vấn Tiêu đáp: "Thật sự không cần, khách sạn này là của tôi, giá thành không tốn bao nhiêu." "Vậy cũng không được, anh mờ khách sạn kinh doanh thì sao có thể làm như vậy chứ? Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng.
Ngày mai anh đến chỗ tôi mua quần áo cũng phải bỏ tiền ra đó!"
Mộ Yến Lê nói xong, một lần nữa đưa thẻ trong tay qua.
Tề Vấn Tiêu tiếp tục đẩy ra, cười nói: "Quả thật không cần, lần trước cô còn cứu tôi một mạng, nếu thật sự tỉnh như vậy thì cũng là tôi nợ cô."
Mộ Yến Lê lên tiếng: "Không phải anh đã mời tôi ăn cơm rồi sao? Như vậy chúng ta đã hòa nhau rồi, cái gì mà ơn cứu mạng chứ, không nghiêm trọng như vậy đầu.
Đối với tôi mà nói thì chính là tiện tay mà thôi, chẳng tốn công sức gì cả.
Nếu anh không thu tiền thì tôi sẽ tức giận đó!"
Sau vài lần khước từ, Tề Vấn Tiêu cuối cùng cũngkhông thể cố chấp được nữa, chỉ đành nhận tiền, còn giảm giá cho cô tám mươi phần trăm.
Mộ Yến Lê cười nói: "Như thế thì có thể "
Rời khỏi khách sạn, cô lên xe cùng Dung Tư Thành, lúc này Mộ Yến Lê mới cảm thấy mệt mỏi.
Cô xoa đôi chân mang giày cao gót cả ngày trời, đây là đang có mặt Dung Tư Thành, băng không cô còn muốn cởi giày cao gót ra luôn.
"Rất mệt nhỉ?"
Phía trước truyền đến âm thanh trầm thấp rất dễ nghe của người đàn ông.
"Ừm, có hơi hơi." Mộ Yến Lê nói thật.
"Cởi giày ra đi."
Mộ Yến Lê làm sao lại không biết ngượng như thế được, đôi giày này mang cả một ngày rồi, còn không biết nó có hương vị gì đâu!
Huống hồ gì cứ coi như Dung Tư Thành không để ý, nhưng vẫn còn có Tô kiệm đang lái xe nữa mà! "Không cần đầu, không nghiệm trọng đến thế."
Dung Tư Thành cũng không tiếp tục kiên trì, anh biết cô coi trọng hình tượng.
Rất nhanh đã đến bán đảo Hà Liên, ba người đithang máy lên lầu.
Hôm nay cậu bé Mộ Gia Hạo cũng mệt muốn chết rồi, bước đi cũng không còn hoạt bát, cứ thế ủ rũ đi từng bước.
Đến tầng năm mươi chín, Dung Tư Thành dặn dò: "Hai mẹ con về nghỉ ngơi đi, đến tối lên lầu dùng bữa!"
Mộ Yến Lê sửng sốt, lập tức đáp lời: "Không cần đầu, chúng tôi ăn ở nhà là được."
Dung Tư Thành nhìn cô: "Tới đó đi, đúng lúc tôi có chuyện tìm em!"
Mặc dù lời nói của anh rất khách khí, nhưng Mộ Yến Lê lại nghe được từ trong câu nói của anh một loại khí thế mạnh mẽ, cô thật sự không muốn ở một mình với người đàn ông này.
Mỗi lần gặp mặt, cô đều cảm thấy đầu óc bản thân không đủ dùng.
"Anh, anh có chuyện gì? Nếu không anh nói bây giờ luôn đi!"
Dung Tư Thành nhìn dáng vẻ phòng bị của người trước mắt, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười: "Em mệt rồi, trước hết quay về tắm rửa nghỉ ngơi một chút, lát nữa anh nấu xong sẽ gọi em!"
Nói xong, anh cũng mặc kệ cô đang nhìn anh thế nào.
Cửa thang máy đóng lại, anh cũng đã lên tầngtrên rồi.
Làm hại Mộ Yến Lệ cứ nhìn chăm chăm cửa thang máy đóng chặt rồi tự dưng thở dài, không biết phải làm sao với người đàn ông này đây? "Mẹ, con vừa buồn ngủ vừa mệt!" Mộ Gia Hạo túm lấy cô: "Chúng ta nhanh quay về ngủ một giấc đi!"
Mộ Yến Lệ đáp ứng rồi cùng thằng bé đi vào nhà.
Hai mẹ con đi tắm xong rồi thật sự ra ngủ một giấc.
Chờ đến lúc tỉnh dậy là do bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đôi mắt mơ màng nhắm chặt tay vươn ra cầm lấy chiếc điện thoại bên gối rồi áp vào tai.
Thậm chí còn không nhìn xem là ai gọi tới.
"A lô."
Trong âm thanh mệt mỏi của cô mang theo chút biếng nhác, y hệt như chú mèo con vừa mới tỉnh ngủ.
Dung Tư Thành nghe thấy vậy