Dung Tư Thành không nói gì, cho cô một chút thời gian để thích ứng, lột xong vỏ tôm thì lại để vào trong đĩa của cô.
Mộ Yến Lệ nói lời cảm ơn: "Để tôi tự làm là được." Ánh mắt Dung Tư Thành sáng rực nhìn cô: "Chúng ta cũng không phải lần đầu quen biết, sao em lại khách khí như vậy? Ở chỗ anh cũng giống như ở nhà em, cứ tùy ý là được."
Trong lòng Mộ Yến Lệ nghĩ rằng cô cũng muốn tùy ý đấy, nhưng cô cũng không nói rõ được là vì sao, bỗng nhiên cô thấy hơi sợ anh!
Thấy cô không nói gì, Dung Tư Thành lại hỏi: "Là do ngày đó tôi tỏ tình đã tạo nên gánh nặng cho em sao?" Mộ Yến Lệ ngẩng nhìn anh, mặc dù không nói gì, nhưng trong ánh mắt cô lại biểu hiện rất rõ ràng.
Dung Tư Thành bỗng nhếch môi cười, đội con người chăm chú nhìn cô, tựa như có chút mê hoặc "Nếu như là do tôi làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em, vậy thì chỉ có thể nói rằng, thật ra em cũng không phải không thèm để ý như em vẫn biểu hiện đúng không?"
Mộ Yến Lệ thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn anh: "Anh nói bậy!"
Dung Tư Thành không nói gì, con người trầm lắng nhìn cô, khóe miệng khẽ hiện lên nụ cười quyến rũ.
Dáng vẻ y hệt như một con báo săn mồi, dùng khí thế thản nhiên của bản thân để áp sát cô, cho dù cô cất bước chạy trốn hay là lẳng lặng đứng yên thì anh vẫn cứ sừng sững không di chuyển.
Mộ Yến Lệ cảm thấy bản thân thất lễ quá rồi, kích động thế này làm gì hả? Biết rõ người đàn ông này muốn nhìn thấy trò cười của cô, càng kích động chẳng phải là càng chứng minh người ta nói có lý sao?
Cô còn dạy Thẩm Hoa Lạc xử lý chuyện tình cảm như thế nào, bản thân cô còn là một học sinh yếu kém đây này! "Là bởi vì anh tỏ tình đã khiến cho quan hệ giữa hai chúng ta trở nên hơi lúng túng, tôi không biết phải đáp lại anh thế nào thì mới không làm thương tổn đến tình bạn giữa chúng ta!"
Cô nhấn mạnh rõ ràng hai chữ "tình bạn".
Dung Tư Thành tức giận nghẹn họng, nhìn thấy ảnh mắt bối rối của cô, rõ ràng là không phải thờ ơ như cô biểu hiện, vậy mà cô vẫn cứ cố chấp ngang bướng.
"Nếu em đối với tôi chỉ có tình bạn thì có gì mà phải ngượng ngùng? Yến Lê, em đang sợ điều gì?"
Mộ Yến Lệ hít sâu một hơi, cô nhìn thẳng anh: "Không có gì, tôi chỉ không quen việc có người quấy rầy cuộc sống của tôi và con trai thôi."
Dung Tư Thành bất đắc dĩ nói: "Được rồi, em xinh đẹp nên em nói gì cũng đúng!"
Mộ Yến Lệ sững sở, đối mặt với sự thỏa hiệp của anh, cô có vẻ như lại càng ngượng ngùng hơn.
Dung Tư Thành không muốn ép cô nữa, anh cũng không nhẫn tâm ép cô.Cô giống như một con thuyền nhỏ thuần khiết, cô có tiết tấu riêng của bản thân mình, dù sao đi nữa thì cô cũng thể nào trốn thoát khỏi lòng bàn tay anh được.
Vì thế, anh cố ý chuyển hướng câu chuyện: "Cây tiền tài hôm nay là ai tặng em, đã tìm được chưa?"
Thấy anh thay đổi chủ đề, Mộ Yến Lệ cảm giác thoải mái hơn nhiều: "Là đàn anh của tôi!"
Dung Tư Thành