Sau khi Lâm Hà Vinh rời đi, trong nhà lập tức liền yên tĩnh lại.
Mộ Yến Lê nói: "Để tôi đi xem Hoa Linh thế nào."
Dung Tu Thành đáp lời, vội vàng nhân lúc cô ấy đi vào nhà vệ sinh mà khôi phục lại kết nối Internet.
Chờ đến khi hai người từ trong nhà vệ sinh đi ra ngoài.
Dung Tu Thành vừa liếc mắt liền nhìn ra được hai người họ đều đã trang điểm, nói vậy cô gái của anh chắc là vì Thẩm Hoa Linh nên mới cùng trang điểm.
Còn Thẩm Hoa Linh trang điểm là vì che đậy đôi mắt sưng đỏ sau khi khóc xong.
"Được rồi, cảm xúc của tớ tốt hơn rồi, Yến Lệ à, tớ đi đây, hôm nay tớ còn phải đi làm."
Mộ Yến Lệ nhíu mày: "Ăn đã rồi hằng đi!" "Không cần đâu, tớ cũng chẳng có khẩu vị gì, tớ đi trước đây" Thẩm Hoa Linh nói xong liền rời đi.
Tiền Thẩm Hoa Linh đi xong, Mộ Yến Lê lại nhìn về phía Dung Tu Thành, trong ánh mắt tỏ rõ ý muốn nói: "Người ta đều đã đi cả rồi, lúc nào anh mới đi?"
Còn Dung Tu Thành thì lại trực tiếp túm lấy cái ghế rồi ngồi xuống, dùng hành động thực tế để trả lời, anh vốn không định đi.
Mộ Yến Lệ bĩu môi, cô như thế này có coi là dẫn sói vào nhà không? Tại sao lại còn đuổi ra không được vậy chứ? Thôi bỏ đi.
Nể tình anh ấy giúp đỡ cô nhiều như vậy, cô cũng không so đo với anh nữa.
Cô làm ra vẻ thoải mái đi vào nhà bếp múc cháo, sau khi cháo được bưng lên thì từng chiếc bát nhỏ tinh xảo cũng được đưa ra.
"Món trứng chiên này là do Hoa Linh nấu, có điều mấy đĩa dưa muối nho nhỏ này là tôi làm đó, vừa nãy tôi có ăn thử, có thể ăn được."
Dung Tu Thành nghe câu “có thể ăn được” liền nhịn không được mà muốn cười, thấy trên bàn có mấy đĩa dưa muối nhỏ, bề ngoài tuy rằng không ổn lắm, cháo cũng chỉ là cháo trắng.
Nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy như thế này rất ấm áp.
Anh gắp một miếng dưa muối ở vị trí gần anh nhất, là củ cải, trong trẻo ngon miệng, mặc dù cho hơi nhiều nước tương nhưng vẫn ăn rất được.
Mộ Yến Lệ căng thẳng hỏi: "Như thế nào?"
Dung Tu Thành mỉm cười gật đầu: "Ngon lắm, chỉ có điều bỏ hơi nhiều nước tương!" Mộ Yến Lệ cũng nếm thử một miếng, vẻ mặt buồn bực nói: "Vậy thì phải cho bao nhiêu? Rõ ràng tôi không cho nhiều đầu"
Dung Tu Thành nhìn dáng vẻ nóng nảy của cô, cườikhẽ: "Một thìa canh là đủ."
Mộ Yến Lệ gật đầu: "Ồ, đại khái tôi cho vào khoảng bốn, năm thìa canh gì đó.
Cũng may mà tôi bỏ ít muối, bằng không món dưa muối này không thể ăn nổi rồi." Dung Tu Thành đáp lời: "Không sao, tôi vẫn rất thích món dưa muối cho bốn thìa nước tương này của em."
Trong lòng Mộ Gia Hạo âm thầm dựng ngón tay cái lên cho người cha này, vì theo đuổi mẹ mà cũng thật liều mạng, dưa muối khó ăn như thế mà cha lại có thể nói rằng thích ăn?
Gan da!
Còn Dung Tu Thành cũng không chỉ là nói suông mà thôi, mấy đĩa dưa muối trên bàn đều bị anh ăn sạch sẽ.
Trứng chiên thì lại còn dư.
Mộ Yến Lệ nhìn mấy cái đĩa rỗng tuếch, không rõ vì sao mà lại có chút phấn khởi, cảm thấy bản thân mình có thể là bị chuyện thiết kế làm chậm trễ công tác nấu nướng.
Vì thế cô liền buột miệng thốt ra câu tiếp theo: "Nếu anh thích ăn, chờ tôi nghiên cứu học hỏi thêm rồi sẽ làm cho anh!"
Dung Tu Thành tươi cười tựa như một con hồ ly thực hiện được ý đồ: "Được."...
Mộ Ngọc Tú trơ mắt nhìn bài viết mà cô ta đăng lên đột nhiên biến mất không dấu vết, trong lòng vẫn đang nghi ngờ không hiểu tại sao, vấn đề xuất phát từ đâu vậy? Cho dù thông qua công cụ tìm tra cứu cũng không thể thậm chí là mấy từ khóa Mộ Yến Lệ, Studio Yến Lệ cùng với tên ăn xin đều bị che chắn toàn bộ.
Cô ta nghĩ, nhất định là Mộ Yến Lệ đã phát hiện bài đăng là do cô ta làm ra nên đã tìm cách để xử lý.
Chẳng qua không ngờ chị ta lại nhanh như vậy, chuyện này chỉ mới kéo dài chưa được một tiếng đồng hồ phải không?
Tại sao lại có thể giải quyết nhanh như vậy được chứ? Trong thời ngắn như thế thì có bao nhiêu người có thể nhìn thấy?
Điều cô ta muốn chính là khiến tất cả mọi người biết được Mộ Yến Lệ vẫn luôn cao cao tại thượng kia là một đàn bà mà ngay cả tên ăn xin cũng có thể dây vào.
Chị ta rốt cuộc làm sao mà nhận được sự bảo vệ của nhiều người đàn ông ưu tú như thế, chị ta đáng giá sao?
Cô ta muốn để cho những người đàn ông đó nhìn