Tổng Hòa nói: "Cô giáo nói là nữ, còn mang khẩu trang."
Mộ Yến Lệ đáp một tiếng rồi cúp điện thoại, cô trầm ngâm một lúc, lẽ nào là Thẩm Hoa Linh tới đón thằng bé?
Nhưng cô ấy cũng không thể nào không nói với cô một tiếng chứ?
Cho dù khả năng này cực kỳ bé nhỏ, cô vẫn cầm điện thoại gọi điện cho Thẩm Hoa Linh: "Hoa Linh, cậu có đến trường học đón Gia Hạo không?"
Thẩm Hoa Linh mờ mịt: "Hả? Đón con, không đâu nha, cậu bảo tớ đi đón thẳng bé à?"
Trái tim Mộ Yến Lệ bắt đầu không khống chế được mà điên cuồng nhảy loạn: "Không phải cậu à, có người đến trường đón Gia hạo đi rồi.
Được rồi, để tớ hỏi người khác xem.
Nói xong thì cô liền cúp điện thoại.
Đột nhiên trong lòng có hàng trăm ý nghĩ xấu chợt nảy lên, càng nghĩ càng sợ hãi, cô cầm lấy điện thoại, không chút suy nghĩ nào gọi cho Dung Tư Thành.
Mà Dung Tư Thành lúc này đang ở trong Studio lật xem tài liệu trong tay, toàn thân bao bọc trong một bầu không khí áp suất thấp, trên khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, tựa như một cơn bão đang chờ thời cơ ập đến.
Vài người giám đốc đứng đối diện với bàn làm việc, tất cả đều cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Loại trình độ này mà mấy người còn không biết xấu hổ đưa cho tôi xem à?"
Dung Tư Thành nói xong, trực tiếp ném một tập tài liệu về phía bọn họ: "Lại còn chuẩn bị cả một tuần lễ? Có thể làm được không? Không làm được thì đi khỏi đây đi!"
Giám đốc vô cùng lo sợ, cúi đầu nói: "Có thể, xin tổng giám đốc Dung cho tôi thêm một cơ hội."
Dung Tư Thành tức giận đang muốn nói gì đó, lúc này điện thoại trong tay bỗng đổ chuông.
Anh vốn không muốn nghe máy, nhưng lúc nhìn thấy hai chữ Yến Lệ thì ngay lập tức quay lại nhận điện thoại, giọng nói trong nháy mắt liền trở nên dịu dàng: "Yến Lệ, có chuyện gì vậy?"
Trong điện thoại truyền đến thanh âm sốt ruột của Mộ Yến Lệ: "Dung Tư Thành, không thấy Gia Hạo đâu cả, anh có thể giúp tôi tìm kiếm thằng bé không?"
Nghe thấy thế, Dung Tư Thành đang nghiêng người lập tức ngồi thẳng dậy, giọng nói cũng trong vô thức mà cao hơn vài phần: "Em nói cái gì? Không thấy nữa? Không thấy ở đâu?"
Mộ Yến Lệ trả lời: "Ở trường học, tôi vừa mới bảo người qua đón thắng bé, kết quả là không đón được.
Cô giáo nói có một người phụ nữ đã đón thằng bé đi, tôi vừa mới gọi điện cho Hoa Linh, cũng không phải cô ấy.
Tôi nghi ngờ không biết thằng bé có xảy ra chuyện gì không, Dung Tư Thành anh giúp tôi đi."
Từng âm thanh cô phát ra không khống chế được mà mang theo run rẩy, Dung Tư Thành nghe thấy vậy thì trong lòng cũng không thoải mãi chút nào: "Em đừng sốt ruột, để tôi cử người đi điều tra camera giám sát, em đang ở đâu?" "Tôi đang ở Studio." "Em ở đó chờ tôi, tôi đến đón em, chúng ta cùng đến khu vực quanh trường học xem sao!" "Được, cảm ơn anh, Dung Tư Thành!" "Đừng nói với anh những lời này, không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
Dung Tư Thành vừa nói vừa căn dặn Tô Kiệm: "Tô Kiệm, báo cảnh sát, cử người đi điều tra camera giám sát khu vực xung quanh trường học, nhanh lên!"
Tô Kiệm đáp lời: "Vâng, Tổng giám đốc Dung!"
Dung Tư Thành vội đến thậm chí không thèm nói một lời với người giám đốc mà anh ta vừa mắng, cứ thế vội vàng rời khỏi phòng tổng giám đốc.
Nửa giờ sau, anh đã đến Studio của Mộ Yến Lệ.
Nhìn thấy Mộ Yến Lệ tràn đầy hoảng sợ, trái tim Dung Tư Thành đều co rút theo.
Anh tiến về phía trước, hết sức tự nhiên kéo cô vào trong lồng ngực mình, anh không có bất kỳ ý nghĩ nào khác mà chỉ đơn giản muốn an ủi cô một chút.
"Đừng sợ, đừng sợ, không sao cả.
Chúng ta đến trường học tìm hiểu tình hình một chút." "Ừ."
Mộ Yến Lệ ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Dung Tư Thành lên xe, hai người trực tiếp đi tới nhà trẻ.
Vừa đến đây, Tổng hòa liền chạy tới đón: "Chị Yến Lê, anh Dung"
Cô giáo nhìn thấy Mộ Yến Lệ và Dung Tư Thành thì cũng bắt đầu cảm thấy lo sợ, bối rối giải thích: "Tôi cho rằng mọi người hôm nay có việc bận, vì thế mới cho đón thằng bé