Dung Tư Thành cứ ở lại một cách quang minh chính đại như thế.
Buổi tối, tắm rửa xong, anh ôm thằng bé lên giường.
Vì ở chung với đứa con trai này anh còn cố ý lên mạng học cách chung sống với trẻ con, nhưng dường như những thứ trên mạng nói không quá phù hợp khi áp dụng với đứa con trai có IQ cao này của anh.
Anh có thể kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ cho con trai như trên mạng nói à? Hay là chơi xếp gỗ với nó? Chơi vài trò chơi cha con?
Hiển nhiên đều không được.
Anh đỡ trán, muốn nói chuyện với cậu bé, cố hết sức để cậu bé thả lỏng tâm trạng.
"Cha cảm thấy mẹ con nấu cơm chiên trứng đúng là ăn rất ngon."
Mắt thằng nhóc kia lóe sáng, vẻ mặt kiêu ngạo, nói: "Đúng không? Mẹ con mà! Cà chua xào trứng mẹ nấu cũng ăn rất ngon."
Dung Tư Thành cười khẽ: "Vậy cha nấu ngon hay mẹ nấu ngon?" "Đương nhiên là mẹ!" Thằng nhóc kia trả lời không chút nghĩ ngợi.
Dung Tư Thành bĩu môi: "Con không suy nghĩ thử à? Như vậy rất không chuyên nghiệp.
Thằng nhóc kia suy nghĩ một chút rất nghiêm túc: "Vẫn là mẹ nấu ngon"
Dung Tư Thành tức tối nở nụ cười: “Vì sao?"
Mộ Gia Hạo vẫn không thể biểu đạt một cách chính xác mà chỉ nói: "Vì con ăn một lần là có thể nhận ra là mẹ nấu cho nên ăn ngon.
Trong lòng Dung Tư Thành lại chua xót một trận.
Thực ra không phải cậu bé muốn nói là trong cơm có mùi vị của mẹ cậu bé, nên nhất định cậu bé cảm thấy trong lòng rất ẩm áp sao?
Anh không phải là một người dễ bộc lộ cảm xúc.
Nhưng mỗi khi ở bên mẹ con họ đều khiến anh vừa xúc động vừa đau lòng.
Anh muốn mau bước vào cuộc sống của họ, muốn chăm sóc họ, muốn bù đắp, muốn xin họ tha thứ cho anh vì quá lâu mà anh không tìm tới họ khiến họ chịu nhiều đau khổ.
Anh vỗ nhẹ sau lưng cậu bé, có lẽ là vì trong lòng cha nên hiếm khi cậu nhóc ngủ rất nhanh.
Nhưng như Dung Tư Thành đoán trước, cậu bé ngủ cũng không yên ổn.
Một lát sau, giữa hai hàng mày cậu bé cau lại, dáng vẻ tràn đầy đau đớn.
Cái miệng nhỏ nhắn mim thật chặt, kìm nên sự đau khổ, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, nhìn vừa bướng bỉnh vừa ấm ức.
Dung Tư Thành vội vàng ôm cậu bé vào lòng mình, bàn tay to khế vô vào lưng cậu, ấm giọng nói: "Gia Hạo đừng sợ, cha đang ở đây
Sau đó, như thể cậu bé kìm nén quá lâu, quá lâu...!
Cuối cùng không chịu nổi gánh nặng, cậu bé òa một tiếng khóc to lên, vùi trọn cái đầu nhỏ vào lòng Dung Tư Thành.
Dung Tư Thành đau lòng tới mức không biết làm sao mới tốt, khẽ khàng vỗ, miệng vẫn một mực dỗ dành: "Gia Hạo đừng sợ, người xấu không dám tìm con nữa đâu." "Cha sẽ bảo vệ con, sẽ bảo vệ con và mẹ!" "Cha sẽ thu dọn cô ta giúp con, trả thù cho con."
Anh nói lảm nhảm một hồi lâu sau thì tâm trạng bất an của đứa bé yên tĩnh lại, hơi thở từ từ thong thả, hàng mày nhỏ cũng không cau chặt nữa.
Dung Tư Thành biết cậu bé đã ngủ say.
Anh nhẹ nhàng sờ lên mặt cậu, vô cùng đau lòng.
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng bị đẩy ra.
"Gia Hạo...!.
Truyện Cổ Đại
Mộ Yến Lệ hoảng hốt lo sợ chạy vào.
Khi thấy đứa bé ngủ trên giường, cô thở phào một hơi thật dài, lập tức cả cơ thể mềm nhũn ra.
Cô tựa vào cạnh giường, ngồi bệt xuống đất.
Dung Tư Thành xoay người đi xuống, bước vài bước ôm cô lên giường, nhìn chăm chăm người phụ nữ khóc tới hai mắt đẫm nước mắt trong lòng đầy đau lòng "Sao thế?"
Mộ Yến Lệ nhìn đứa bé ngủ yên tĩnh trên giường, sờ lên chân nhỏ của cậu, nghĩ lại còn rùng mình đồng thời cảm thấy trái tim mình co lại đầy đau đớt.
"Không sao, tôi nằm mơ thấy con lại bị Mộ Ngọc Tú bắt đi.
Cô ta còn ngược đãi nó!"
Giọng cô hơi khẽ, nghe vô cùng yếu đuối càng khiến trái tim Dung Tư Thành đau đớn không thôi.
Anh nhìn cô, an ủi: "Không sao, không sao, em đừng