Mộ Yến Lệ thiếu chút nữa dọa sợ, lo lắng giải thích: "Tôi, tôi gọi đồ ăn nhanh” Trình Gia Dật nhíu mày: "Sao lại gọi đồ ăn nhanh? Tôi không ở đây sao?”
Mộ Yến Lệ chột dạ giải thích: "Tối qua anh đã uống rất nhiều, tôi đây không phải là để cho anh ngủ thêm sao!” "Làm một bữa ăn sáng cũng không thành vấn đề, cô mua gì vậy?” Trình Gia Dật nghi ngờ nhìn vào hộp cơm mà Mộ Yến
Lệ xách theo.
Mộ Yến Lệ mơ hồ trả lời: "Có rất nhiều, có tôm hùm đất cay Gia Hạo thích ăn.
Cô vừa nói vừa mang theo hộp thức ăn vào phòng ăn.
Điều quan trọng là cô chỉ biết có tôm hùm đất, còn lại thật đúng là không biết Dung Tư Thành đã làm cái gì.
Trình Gia Dật hung hằng nhíu chặt mày: "Sáng sớm cô đã cho thằng bé ăn tôm hùm đất cay? Món này không kích thích dạ dày sao? Cô nên ăn một cái gì đó nhẹ vào buổi sáng.
Mộ Yến Lệ vội vàng trả lời: "Tôi biết, thằng bé hôm qua muốn ăn, hôm nay tôi tôi đã gọi cho thằng bé.
"Cửa hàng ăn sáng Cẩm Thành còn có bán tôm hùm đất?"
Mộ Yến Lệ lập tức đáp: "Ừm, có một địa điểm kinh doanh 24 giờ, bất cứ khi nào đều có."
Nói xong, mở hộp cơm, vừa lấy ra ngoài vừa nói: "Tôi còn mua bánh ăn sáng, trứng mộc nhĩ, cần tây nấu với hoa hương, cháo đậu đỏ...!
Trình Gia Dật nói: "Sao lại gọi nhiều như vậy?” “Phải, tôi mua vì thèm ăn.” Mộ Yến Lệ nói.
“Đàn anh, anh ăn trước đi, tôi đi gọi Gia Hạo thức dậy Cô nói xong chạy trốn vào phòng ngủ của Gia Hạo.
Sau khi vào cửa, trái tim cô vẫn còn đập loạn, cô sờ sờ môi mình, đại khái là có chút sưng lên, Dung Tư Thành chết tiệt ôm được liền hôn không ngừng, cũng may không bị đàn anh phát hiện.
Trình Gia Dật ngược lại không phát hiện, Mộ Yến Lệ bị hôn đến môi sưng lên, dù sao toàn bộ quá trình cô đều cúi đầu trốn tránh anh ta, nhưng anh ta phát hiện bữa sáng trên bàn ăn có chút kỳ lạ.
Nhiều như vậy, căn bản không thể mua toàn bộ trong một cửa hàng, nhưng vừa rồi cô lại cùng lúc lấy ra, hơn nữa còn mang về trong cùng một túi nhựa.
Điều này là điều không thể, phải không?
Anh ta đứng dậy muốn tìm hoá đơn thanh toán thức ăn nhanh, kết quả tìm một lúc lâu cũng không tìm được.
Trình Gia Dật nhíu mày thật chặt, Mộ Yến Lệ đang lừa gạt anh ta.
Ai đã chuẩn bị cho cô bữa ăn sáng?
Khi Mộ Yến Lệ dẫn Gia Hạo đi ra từ trong phòng ngủ, Trình Gia Dật cũng đã dọn dẹp xong, ngồi ở bàn ăn.
"Chào buổi sáng chủ Trình!” “Chào buổi sáng Gia Hạo, nhìn mẹ cháu mua cái gì cho cháu này?” Mộ Gia Hạo cũng đã nhìn thấy, ánh mắt nhất thời sáng ngời: "Tôm hùm đất cay?”
Cậu bé trèo lên ghế, cầm đũa hướng tôm hùm đất mà gắp, sau đó đưa cho Trình Gia Dật: "Cho chú Trình!”
Trình Gia Dật ngược lại kinh ngạc không ngừng: "Cho chú sao?”
Mộ Gia Hạo tối sầm lại: "Lột vỏ tôm
Trình Gia Dật tức giận lại buồn cười: "Suýt chút nữa thì cảm động”
Mộ Yến Lệ cũng không nói gì, muốn cầm lấy găng tay trong tay Gia Dật: "Để cho tôi!”
Trình Gia