**********
Chương 182: Dung Tư Thành, anh muốn cãi nhau với tôi, phải không?
Ông cụ bằng nhiên cười ha ha: "Được rồi, được rồi, hai người các cháu có chuyện gì thì trở về rồi nói, ông nội không nghe, không phải muốn đo kích thước, làm quần áo cho ông sao? Thôi nào, đi thôi.”
Mộ Yến Lệ cười nói: "Đo kích thước thì không cần vội, ông nội, trước tiên ông nói ông thích phong cách nào?” Ông cụ nói: "Ông mặt kiểu gì cũng được, miễn là nó đơn giản và thoải mái.
Dung Tư Thành nói: "Vậy đường trang thì sao?”
Mộ Yến Lệ phụ họa: "Có thể, đón sinh nhật thì nên mặc rực rỡ một chút.
Ông cụ gật đầu: "Được, cháu làm thử đi.
Mộ Yến Lệ lấy ra bản thảo thiết kế phác họa trên giấy, chỉ một lúc sau hai hình dáng đường trang liền xuất hiện lên giấy: "Ông nội, ông xem ông thích kiểu dáng này hay là thích loại này?”
Ông cụ nhìn: "Chọn cái này đi, ông thấy nó đơn giản và cũng rất đẹp."
Mộ Yến Lệ đáp lại: "Được, ông nội thích màu gì? Màu đỏ, đỏ sẫm, còn có màu xanh đậm, mấy màu sắc này làm đường trang đều rất đẹp!”
Ông cụ nhìn về phía Dung Tư Thành: "Nếu không thì màu đỏ đi?”
Dung Tư Thành cười gật đầu: "Cháu biết ông sẽ chọn màu đỏ.
Ông cụ không phục hừ một tiếng: "Cháu làm sao biết được?”
Dung Tư Thành cười: "Cháu nhớ rõ bà nội cũng có một bộ đường trang màu đỏ, chính là phong cách mới lạ này không phải Yến Lệ thiết kế!”
Sắc mặt ông ấy có chút khó chịu, một lúc lâu sau mới từ từ nói: "Năm đó khi bà nội cháu còn sống, muốn ăn mặc giống như ông, lúc đó ông cảm thấy cùng bà ấy ăn mặc như vậy rất không nể mặt nhau, sau đó bà nội cháu mất đi, ông cũng hiểu, làm cho bà ấy vui vẻ mới quan trọng, chỉ cần bà ấy vui vẻ, có cái gì không thể chứ? Chỉ là bây giờ...!
Ông ấy nói, im lặng thở dài: "Ông muốn mặc nó, nhưng bà ấy không có ở đây!"
Nói đến lúc này, trong đôi mắt màu vàng sâu thẳm dường như có ánh sáng lóe lên, trống rỗng nhìn về phía xa, tựa như