Khu vườn hoa Thịnh Trạch.
Thầm Hoa Linh và Đường Ngọc Tân vừa trở về từ nước Mỹ, chụp bìa tạp chí liên tục vài ngày liền, họ vô cùng mệt mỏi.
Tuy nhiên sự việc diễn ra cũng coi như là thuận lợi, Trương Thanh Hoài cũng đã hợp tác tốt vì quen được bạn của Đường Ngọc Tân.
Thầm Hoa Linh vì để cảm ơn sự giúp đỡ của Đường Ngọc Tân, dự định mời cậu ta đi ăn một bữa, tự tay nấu một bữa ăn cho cậu ta để cảm ơn.
Nhưng không ngờ vừa mới bước vào khu đó thì gặp ngay Lâm Hà Vinh, khoảnh khắc kinh tởm khiến cô ta cau mày theo bản năng, và cô ta đứng yên bất động tại chỗ như thể bị đông cứng lại.
Đường Ngọc Tân cũng nhìn thấy vậy, liền nhíu mày, đưa tay ra đặt lên vai Thẩm Hoa Linh, khế thì thào: "Chẳng phải cô muốn nấu cơm mời tôi ăn sao? Không được đổi lời đâu đấy!"Thầm Hoa Linh nhìn chăm chăm vào Lâm Hà Vinh, bước đi như một cái máy cùng với Đường Ngọc Tân tiến về phía trước.
Lâm Hà Vinh thực sự không biết rằng hôm nay Thẩm Hoa Linh sẽ về nước, càng không ngờ đến việc sẽ gặp phải ảnh tượng này.
Trong một khoảnh khắc, anh ta liền cảm thấy vị trí của trái tim mình như thể bị đục một lỗ thủng khiến cho gió lạnh xuyên vào.
Mấy ngày nay anh ta luôn đợi ở gần nhà cô, anh ta có quá nhiều điều muốn nói với cô, nhưng lúc này, anh nhìn thấy một người đàn ông khác ôm cô, như bị ai đó kìm lại cổ họng, tất cả những gì anh muốn nói đều tắc lại trong cổ họng.
Họ thực sự đã ở bên nhau rồi sao?
Anh thấy bọn họ lướt qua anh như không nhìn thấy anh, giây phút hoảng sợ đó khiến anh vô thức hét lên: "Hoa Linh..."
Bước chân của Thẩm Hoa Linh bỗng cứng đờ lại trong chốc lát, cô chỉ hít sâu một hơi và không hề dừng lại mà tiếp tục tiến về phía trước.
"Hoa Linh, tôi có chuyện muốn nói với cô!"
Trong giọng nói hoảng sợ của anh ta mang theocả sự cầu xin.
Thầm Hoa Linh thở dài một cách bất lực, cô đưa cho Đường Ngọc Tân cái chìa khóa trong tay: "Đường Ngọc Tân, cậu lên trước đi, tớ sẽ quay lại ngay."
Đường Ngọc Tân có chút không vui, đôi mắt tỏ vẻ cáu kỉnh nhìn về phía Lâm Hà Vinh, nhưng nhìn dáng vẻ của Thẩm Hoa Linh thì lại không nói điều gì, ngoan ngoãn nhận lấy chìa khóa cười rồi nói: "Được rồi, tớ lên cắm cơm trước, nhưng thức ăn chắc phải nhờ cậu nấu rồi, tớ không biết nấu cho lắm!"
Thẩm Hoa Linh cười nhẹ và nói: "Như vậy cũng lợi hại rồi, có những người đàn ông đến cả cơm cũng không biết cắm"
Đường Ngọc Tân liếc mắt nhìn Lâm Hà Vinh, nói: "Vậy tớ chờ cậu lên, tớ sẽ học cậu cách nấu ăn, sau này còn nấu cho cậu nữa!"
Thẩm Hoa Linh biết rằng anh ta đang cố tình nói cho Lâm Hà Vinh nghe.
Nhưng cũng chẳng ích gì.
Cô không quan tâm Lâm Hà Vinh nghĩ gì.
Cô cười và đáp: "Được rồi!"
Nhìn Đường Ngọc Tân đi lên lầu, Thẩm Hoa Linh quay đầu lại nhìn Lâm Hà Vinh, sau đó hít sâu một hơi:"Anh muốn nói gì?"
Lâm Hà Vinh liếc mắt về phía Đường Ngọc Tân "Cô thực sự thích anh ta sao?"
Thẩm Hoa Linh nói: "Sẽ thích thôi!" Cô nói rằng cô sẽ thích anh ta!
Lâm Hà Vịnh nghe xong, tim anh ta như thắt lại, anh ta rốt cuộc đã làm tổn thương người con gái này đến mức nào?
Anh ta bước hai bước về phía cô: "Hoa Linh, bây giờ tôi mới hiểu được tình cảm của mình, tôi không thích Trương Linh Đan, tôi thích cô, cô cho tôi thêm một cơ hội được không."
Thẩm Hoa Linh lùi lại một bước về phía sau theo bản năng, rồi chững lại, mìm