**********
Trình Gia Dật nhìn cô, sắc mặt không thay đổi nhiều, anh ta đã bình tĩnh ở bên ngoài nhà họ Dung gần một tiếng đồng hồ, thật ra nếu Dung Uyển Nga không phát hiện ra, anh ta cũng không định vào, chỉ muốn chờ Mộ Yến Lê đi ra ngoài, nói cho cô biết anh ta đã đợi ngoài này bao lâu, yêu cầu cô ấy giải thích.
Nhưng nếu đã vào được, vậy anh ta phải đưa cô đi!
Giọng điệu của anh ta vô cùng bình tĩnh: “Cô nói anh họ tìm cô có việc? Anh họ của cô đâu?"
Mộ Yến Lệ cứng đờ, cô cười trừ: “Tôi, sau khi đi khỏi chỗ của anh họ, tôi nhận được điện thoại của anh Dung, anh ấy kêu tôi đến đây dự tiệc sinh nhật nên tôi tới thẳng đây!"
Trình Gia Dật bình tĩnh, cũng không vạch trần cô, chỉ nói với cô: “Nếu đã mang quà tới rồi thì chuẩn bị về thôi, mai con trai còn phải đi học!"
Mộ Yến Lê thậm chí không kịp ngụy biện, cô lậptức trà lời: "Được."
Cô đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc và rời đi, nhưng cánh tay của cô lại bất ngờ bị tóm lấy.
Mộ Yến Lê nhìn lại, là Dung Tư Thành, mặt đen như đít nồi, ánh mắt lạnh lùng kinh khủng, đột nhiên anh muốn nói ra sự thật
Nhưng nhìn thấy người phụ nữ nhỏ lo lắng, liên tục nhảy mắt với anh, sự tức giận như bị nghẹn lại.
Mộ Yến Lê thật sự sợ chết khiếp, vùng vẫy hai tay, lịch sự nói: “Anh Dung, chúng tôi phải đi trước, cũng không còn sớm nữa."
Dung Tư Thành không buông tha cho cô, nhìn
Trình Gia Dật bằng ánh mắt không thiện cảm.
“Anh Trình đến đây đón người sao?"
Trình Gia Dật không khiêm tốn cũng không hồng hách, bốn mắt đối diện nhau, trong mắt hai người đều ẩn chứa bóng dáng của sự giận dữ, nhưng từ trong giọng nói lại toát ra sự bình tĩnh, như thể ai tức giận trước thì người đó sẽ thua! “Cũng có thể nói như vậy!"
Dung Tư Thành lại hỏi: “Vậy anh Trình đã biết trước Yến Lệ ở đây sao?" “Đúng vậy!” Trình Gia Dật cũng không giấu giếm:“Tôi đi theo cô ấy đến đây!"
Mộ Yến Lê nghe vậy, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nhìn về phía Trình Gia Dật, quả nhiên là anh ta đi theo cô tới đây!
Những gì cô vừa nói, anh ta cũng biết là cô đang nói dối.
Cô lén lút kéo góc áo của Dung Tư Thành để anh ngừng hỏi, càng hỏi cô sẽ càng không còn mặt mũi nữa!
Dung Tư Thành bỗng nhiên nở nụ cười: “Anh đã tới đây rồi, sao anh không vào uống một ly rượu đã rồi hằng đi?"
Trình Gia Dật lạnh lùng nói: “Tôi đến đây tìm người, không phải đến tham gia tiệc sinh nhật Yến Lê, đi thôi!”
Mộ Yên Lê lại giãy giua, nhưng Dung Tư Thành không buông tay.
Sắc mặt của anh ta trở nên u ám, tuy giọng nói vẫn bình thản, nhưng trong lòng anh ta đã muốn giết người rồi.
“Nếu phải đi thì vào chào ông nội một câu rồi đi!”
Mộ Yến Lê nhìn Dung Tư Thành, ngoan ngoãn đáp: "Được."Nói xong, cô lại nhìn về phía Trình Gia Dật, nhẹ nhàng thương lượng: "Anh chờ tôi một lát được không, tôi muốn chào ông nội" Tuy Trình Gia Dật muốn Mộ Yến Lê đi với mình, nhưng vẫn phải chú ý tới phép lịch sự tối thiểu này.
Anh ta không nói thêm gì cả, chỉ là không vui vẻ gì!
Dung Tư Thành ra lệnh cho Dung Uyển Nga: "Dung Uyền Nga, hãy chăm sóc cho anh Trình!”
Dung Uyển Nga trả lời: "Được."
Dung Tư Thành đưa Mộ Yên Lệ và Mô Gia Hạo lên lầu.
Khi lên đến tầng hai, Dung Tư Thành không nói một lời, sắc mặt ảm đạm như thể một cơn bão cấp mười hai đang ập đến.
Mộ Yến Lệ