Phan Tố Trinh híp mắt, sắc mặt cũng trầm xuống: "Vân Lan, em đừng nói như vậy, thật sự quá làm tổn hại tình cảm của hai nhà rồi."
Nói xong, bà ta liền túm Phan Văn Huy lại: "Văn Huy, cháu nói đi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cháu tại sao lại đi đến phòng của Mai Chi? Là Mai Chi chủ động hay là cháu nhân cơ hội mà ức bép Mai Chi?"
Đầu óc của Phan Văn Huy vẫn linh hoạt: "Không, không phải cô, cháu là thích Mai Chi, nhưng cháu không ức hiếp cô ấy, cháu là uống say nằm ở phòng nghỉ, không ngờ là Mai Chi sẽ đi vào, cô ấy chủ động bảo cháu giúp một tay, cháu cũng nhìn thấy cô quá khó chịu rồi nhất thời không nhịn được mới...!
Phan Tố Trinh nhìn Cảnh Tuấn An cùng La Vân Lan, giọng nói mang theo chút tức giận ẩn nhẫn: "Cảnh An, Vân Lan nghe thấy gì chưa, là Mai Chi chủ động vào phòng của Văn Huy, nếu như nói Văn Huy ức hiếp con bé, vậy cũng l Mai Chi tự mình tới cửa để cho thằng bé ức hiếp."
Dung Bạc Nam nhìn thấy Phan Tổ Trinh có chút kích động, đi lên phía trước ôm lấy bà ta vào ngực: "Được rồi, đừng nóng giận, Tuấn An bọn họ cũng là bởi vì chuyện này mà gặp nạn."
Nói xong ông ta liền dặn người hầu: "Bảo người đem phát video khoảng thời gian Mai Chi vào phòng đó ra!" Cảnh Tuấn An lạnh lùng nói: "Không cần, chuyện xảy ra như thế nào trong lòng các người cũng rõ ràng, trong lòng chúng tôi cũng rõ, chuyện này chúng tôi tự nhận mình không may, chúng tôi không truy cứu các người nhân lúc người ta gặp nguy hiểm mà cơ hội, cũng không cần các người chịu trách nhiệm gì! Con gái của tôi, tôi tự nuôi!"
Nói xong, ông ta quay người đi vào phòng, Cảnh Mai Chi ở trong phòng được người quấn chăn ôm ra!
Lúc đi ra, hai người còn lên tiếng chào Dung Tư Thành, những người còn lại đều không để ý.
Đợi sau khi người đi rồi, Phan Tổ Trinh tức giận: "Đồ thần kinh! Con gái của ông ta giống như là gà ngốc nắm gạo còn không xong, tôi đây là có lòng giúp con bé một tay, còn không nhận đi!"
Dung Bạc Nam ôm bà ta nhỏ nhẹ nói: "Được rồi, được rồi, là ông ta không coi trọng, tức giận gì với ông ta chứ?" Dung Tư Thành chẳng muốn nhìn bọn họ quay người đi lên tầng.
Trong ký ức của anh, Dung Bạc Nam đối với Phan Tổ Trinh xin gì được nấy, không hề có nguyên tắc, anh coi như là không nhìn thấy gì.
Ông ta không phải là con trai của ông nội, không phải là cha của anh, chỉ là chồng, chồng của Phan Tổ Trinh.
Anh không thể hiểu được, tại sao một người lại