Mộ Yến Lệ quay đầu làm ngơ.
Dung Tư Thành thở dài một hơi, bản thân có chút bất lực, gặp cô cũng không thể bình tĩnh được.
Anh không muốn đang trong khoảng thời gian ngọt ngào này lại cãi nhau với cô, nhưng làm sao anh có thể chấp nhận một thỏa thuận như vậy?
Số tiền này không phải giống như đang bố thí cho người khác hay sao?
Quyền chủ động phải do chính tay bản thân nằm giữ, đạo lí này anh ta mấy tuổi đã biết.
Giờ thì hay rồi, bạn gái cũng không phải của mình, anh nói gì cũng không được, bạn gái nói gì cũng không được, phải để một người ngoài nói mới được.
Cái này gọi là gì?
Nhưng...!
Như cô ấy nói, ai bảo anh thích cô ấy thế này?
Nói mới nhớ, anh không phải là người gây ra hậu quả ngày hôm nay sao?
Nếu không phải do anh vô cớ đánh đập và bắt nạt cô, thì có không cần buộc phải rời quê hương, làm cho cô phải chịu đựng nhiều đau khổ và mắc nợ một ân tình không thể đền đáp được.
Vốn dĩ người ta không muốn tìm bạn trai, nhưng anh lại nhất quyết đòi làm bạn trai của người ta, vậy mà bây giờ lại chê cô ấy có một người đàn anh?
Dung Tư Thành nhíu chặt mày, anh quá hấp tấp, không nên ép buộc cô như vậy, thì cô ấy không phải bắt buộc phải lựa chọn khó khăn như vậy!
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, anh vươn tay ôm cô vào lòng.
"Yến Lệ, chúng ta không nên cãi nhau, chúng ta có chuyện gì thì cùng giải quyết, nhưng tôi đã rất lo lắng khi nghe rằng tôi có thể mất em.
Em thấy đấy, nể mặt tôi chưa có kinh nghiệm hẹn hò với ai cả, đừng giận tôi nữa nhé."
Mũi Mộ Yến Lệ thấy cay cay, cô trừng mắt nhìn anh, nói: "Cứ nói như thể tôi rất có kinh nghiệm rồi ấy!"
Dung Tư Thành trả lời: "Đúng vậy, cả hai chúng ta đều không đủ kinh nghiệm, tự mình kiểm điểm, tôi kiểm điểm, việc tôi gặp em là không thể dứt ra được, đó là vì tôi quá để ý em, không muốn mất em, nên không biết phải diễn đạt như thế nào."
Mộ Yến Lệ nói: "Tôi cũng không biết phải nói gì cho đúng, nhất là lần này, đàn anh chắc chắn đã có chút phát hiện rồi, vì vậy anh ấy mới gấp gáp rời đi.
Mặc dù anh ấy nhất thời không chấp nhận được, nhưng sớm muộn cũng phải chấp nhận, tôi sẽ nói rõ ràng với anh ấy, tôi không thích anh ấy, tôi chỉ xem anh ấy như người thân.
Mặc dù nói với anh là để anh hiểu được tình cảm của tôi và đàn anh, anh đừng nghĩ rằng tôi luôn thiên vị đàn anh, điều đó khiến anh tủi thân, tôi có thể nói rằng, tủi thân đàn anh, tôi lại không có gì để nói.
Vì vậy tôi như cầu được ước thấy, chỉ cần không động đến giới hạn của tôi, tôi đều sẽ đồng ý, mà giới hạn của tôi...!là không thể rời xa anh."
Cuối cùng anh cũng nghe được những gì anh muốn nghe, Dung Tư Thành vô thức siết chặt vòng tay đang ôm cô, trái tim anh đang