Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Giới Hạn Của Tôi Là Không Thể Xa Rời Anh


trước sau



Mộ Yến Lệ quay đầu làm ngơ.

Dung Tư Thành thở dài một hơi, bản thân có chút bất lực, gặp cô cũng không thể bình tĩnh được.

Anh không muốn đang trong khoảng thời gian ngọt ngào này lại cãi nhau với cô, nhưng làm sao anh có thể chấp nhận một thỏa thuận như vậy?
Số tiền này không phải giống như đang bố thí cho người khác hay sao?
Quyền chủ động phải do chính tay bản thân nằm giữ, đạo lí này anh ta mấy tuổi đã biết.

Giờ thì hay rồi, bạn gái cũng không phải của mình, anh nói gì cũng không được, bạn gái nói gì cũng không được, phải để một người ngoài nói mới được.


Cái này gọi là gì?
Nhưng...!
Như cô ấy nói, ai bảo anh thích cô ấy thế này?
Nói mới nhớ, anh không phải là người gây ra hậu quả ngày hôm nay sao?
Nếu không phải do anh vô cớ đánh đập và bắt nạt cô, thì có không cần buộc phải rời quê hương, làm cho cô phải chịu đựng nhiều đau khổ và mắc nợ một ân tình không thể đền đáp được.

Vốn dĩ người ta không muốn tìm bạn trai, nhưng anh lại nhất quyết đòi làm bạn trai của người ta, vậy mà bây giờ lại chê cô ấy có một người đàn anh?
Dung Tư Thành nhíu chặt mày, anh quá hấp tấp, không nên ép buộc cô như vậy, thì cô ấy không phải bắt buộc phải lựa chọn khó khăn như vậy!
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, anh vươn tay ôm cô vào lòng.

"Yến Lệ, chúng ta không nên cãi nhau, chúng ta có chuyện gì thì cùng giải quyết, nhưng tôi đã rất lo lắng khi nghe rằng tôi có thể mất em.

Em thấy đấy, nể mặt tôi chưa có kinh nghiệm hẹn hò với ai cả, đừng giận tôi nữa nhé."
Mũi Mộ Yến Lệ thấy cay cay, cô trừng mắt nhìn anh, nói: "Cứ nói như thể tôi rất có kinh nghiệm rồi ấy!"
Dung Tư Thành trả lời: "Đúng vậy, cả hai chúng ta đều không đủ kinh nghiệm, tự mình kiểm điểm, tôi kiểm điểm, việc tôi gặp em là không thể dứt ra được, đó là vì tôi quá để ý em, không muốn mất em, nên không biết phải diễn đạt như thế nào."
Mộ Yến Lệ nói: "Tôi cũng không biết phải nói gì cho đúng, nhất là lần này, đàn anh chắc chắn đã có chút phát hiện rồi, vì vậy anh ấy mới gấp gáp rời đi.

Mặc dù anh ấy nhất thời không chấp nhận được, nhưng sớm muộn cũng phải chấp nhận, tôi sẽ nói rõ ràng với anh ấy, tôi không thích anh ấy, tôi chỉ xem anh ấy như người thân.

Mặc dù nói với anh là để anh hiểu được tình cảm của tôi và đàn anh, anh đừng nghĩ rằng tôi luôn thiên vị đàn anh, điều đó khiến anh tủi thân, tôi có thể nói rằng, tủi thân đàn anh, tôi lại không có gì để nói.


Vì vậy tôi như cầu được ước thấy, chỉ cần không động đến giới hạn của tôi, tôi đều sẽ đồng ý, mà giới hạn của tôi...!là không thể rời xa anh."
Cuối cùng anh cũng nghe được những gì anh muốn nghe, Dung Tư Thành vô thức siết chặt vòng tay đang ôm cô, trái tim anh đang

treo lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng trở lại vào trong khoang ngực của anh! "Yến Lệ, em thực sự dọa chết tôi rồi."
Mộ Yến Lệ chỉ ngoan ngoãn để anh ôm, cô thừa nhận rằng trái tim cô đã khép lại trong bảy năm và cuối cùng đã được sưởi ấm bởi một người đàn ông mà cô không quen biết chỉ trong bốn tháng.

Trên thực tế, thì bây giờ nghĩ về việc đó khá là táo bạo.

Cô vươn tay quàng lên cổ người đàn ông, nói: "Dung Tư Thành, đừng làm cho tôi cảm thấy mình thích nhầm người."
Tay Dung Tư Thành cứng đờ, trong lòng chợt cảm thấy hối hận, anh chỉ luôn suy nghĩ cho bản thân mình, nghĩ rằng lỡ như Mộ Yến Lệ đồng ý với quan điểm của đàn anh thì anh phải làm sao?
Nghĩ rằng Mộ Yến Lệ không thích anh thì sao?
Suy nghĩ xem làm sao để chiếm thêm chút vị trí trong lòng cô.

Anh luôn trách cô không cho anh đủ cảm giác an toàn, nhưng anh lại quên mất rằng người phụ nữ nhỏ bé trước mặt anh mới là người không có cảm giác an toàn nhất
Bảy năm trước, cô phải chịu sự phản bội từ bạn trai, em gái, cha ruột, trong một đêm, tình thân, tình yêu, gia đình, cô ấy không còn gì cả
Kiểu phụ thuộc vào người khác còn không bằng dựa vào chính bản thân mình, điều mà có lẽ đã nhận ra từ lâu, nếu không thì sẽ không thể tồn tại ở những nơi như Song Long Các
Con trai từng nói với anh, đừng ép buộc cô, thằng bé nói mẹ nó hơi khó chiều nên yêu cầu anh kiên nhân một chút.

Có thể thấy, tất cả những gì anh nghĩ đến là bản thân mình, quên mất rằng cô chấp nhận anh, buông bỏ mọi thứ để tin tưởng anh, có được cảm giác an toàn từ người khác, đối với anh còn khó hơn lên trời.

Anh không biết cô phải tin tưởng anh đến mức nào, và cô dựa dẫm vào anh đến mức nào, để nói với anh nhiều điều như vậy, tương đương với việc đặt tất cả cược vào anh.


Chỉ để làm cho anh trong lòng cảm thấy tốt hơn một chút.

Đột nhiên tim mình như có cái gì xuyên thủng, một chút thôi cũng làm lan đến chân tay.

Đau đớn! Rất đau đớn.

Anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy trong 28 năm.

Anh chạm vào mặt Mộ Yến Lệ một cách nhẹ nhàng, nói: "Yến Lệ, đừng lo, tôi sẽ không để em thua đâu.

Tôi sẽ cùng em trả ơn đàn anh.

Anh ta là vị ân nhân của em và Gia Hạo, và cũng là ân nhân của tôi, tôi cảm kích anh ta cũng không ít hơn em là mấy đâu”
Mộ Yến Lệ giọng nói trầm thấp khàn khàn, nói: "Thích tôi, thật phiền phức nhỉ!".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện