**********
Chương 231: Có vẻ như bài học của tôi dành cho cô vẫn chưa đủ
Tập đoàn Dung Thị.
Khi Dung Tư Thành đến công ty, Tô Kiệm đã đợi sẵn ở "Tổng giám đốc Dung"
Dung Tư Thành trả lời rồi ngồi xuống ghế đáp: "Có người nào khả nghi không?"
Tô Kiệm nói: "Có một người tên La Bằng
Dung Tư Thành ngạc nhiên đáp: "Uông Phúc Thành khi còn sống có liên hệ với La Bằng sao?” Tô Kiệm đáp: "Đúng vậy, đã liên lạc ba lần, lại còn cùng một địa điểm nữa." Nói rồi, anh ta chuyển đoạn băng ghi hình đã thu tập được đưa cho Dung Tư Thành.
Dung Tư Thành nhận và kiểm tra, và có vẻ như La Bằng là người đáng nghi nhất ở đây.
"La Bằng bây giờ đang ở đâu?" Tô kiệm đáp: "Trong sòng bạc."
Dung Tư Thành cau mày nói: "Cho người đi bắt anh ta
Tô kiệm cúi đầu đáp: “Vàng”
Sau khi anh ta đi ra ngoài, Dung Tư Thành bắt đầu giải quyết chuyện này.
Uông Phúc Thành cho người đến giải quyết Mộ Yến Lệ, chuyện này xem ra là do Uông Phúc Thành muốn trả thù việc lần trước ở quán rượu, tuy nhiên cái chết ly kỳ của anh ta không thể không khỏi khiến cho người ta phải suy nghĩ.
Đây rõ ràng là có kẻ đã cố ý bắt anh ta nhận tội thay.
Trong khoảng thời gian này, người tiếp xúc với anh ta mà lại có thù với Mộ Yến Lệ thì chỉ có La Bằng, nhưng La Bằng sẽ không gan để làm ra chuyện như vậy.
Lẽ nào là Cảnh Mai Chi? Cô ta ghét Mộ Yến Lệ đến thế sao? Ghét đến nỗi muốn giết chết cô ấy sao?
Sao lại luôn cảm thấy có chút gượng ép ở đây?
Người phụ nữ đó không có não, nhưng cô ta cũng không đến nỗi xấu xa như vậy?
Anh tức giận đứng dậy rời khỏi phòng, trực tiếp gọi điện thoại cho Tô Kiệm, bảo anh ta cho người đến chốn Bồng Lai.
Một tiếng sau.
La Bằng đã được đưa đến tầng nằm ở dưới hầm của chốn Bồng Lai.
Tô Kiệm giằng cái bao đang ụp trên đầu La Bằng ra, ánh sáng chói lòa khiến La Bằng vô thức nheo mắt.
Khi anh ta nhìn thấy có người trước mặt, anh ta vẫn còn sững sờ: "Dung, Dung Tư Thành?"
Dung Tư Thành ngồi vắt chân trên chiếc ghế sô pha da màu đen, cho dù không nói lời nào thì cả người anh cũng toát lên một khí chất cao quý, gương mặt không cảm xúc, chỉ ngước đôi mắt lạnh lùng lên nhìn anh ta, chỉ vào chiếc ghế sô pha đối diện: “Ngồi đi!”
La Bằng vô cùng sợ hãi, cẩn thận nhìn xung quanh, đại sảnh cách đó không xa, trống rỗng tối đen, nhìn thoáng qua trông giống như những thiết bị để tra tấn người, thậm chỉ còn thoang thoảng ngửi thấy mùi máu.
Anh ta run rẩy ngồi xuống, hai chân mềm nhũn ra một cách khó hiểu, rồi anh ta bắt đầu bất giác nuốt nước bọt, Dung Tư Thành đưa anh ta đến nơi này làm gì?
Cho dù có trông