**********
Ai ngờ chiếc xe còn chưa đụng phải cô ta, Cảnh Mai Chi đã giơ hai tay ra, cánh tay cô ta đụng vào đầu xe, chiếc xe kia dừng lại khi chỉ cách cô ta 10 centimet.
Vào lúc đó, kiệt sức và sợ hãi, Cảnh Mai Chi ngồi trên mặt đất và khóc, không biết cô ta khóc vì biết mình chưa chết hay cô ta khóc vì biết Dung Tư Thành sẽ không giết chết cô ta.
Tất cả xe đã dừng lại, mọi người đều nhìn người phụ nữ đang ngồi trên mặt đất khóc lóc.
Dung Tư Thành bình tĩnh đứng dậy đi tới.
Những chiếc xe kia cũng rời đi.
Cảnh Mai Chi biết Dung Tư Thành đã đi tới, nhưng cứ vùi đầu vào nước mắt, cô ta không muốn nhìn lên, cô ta cũng không có mặt mũi để nhìn lên.
Dung Tư Thành đứng ở bên cạnh và nhìn chằm chằm cô ta: “Nếu cô thật sự nhắm vào Yến Lê, bây giờcô cũng không còn mạng đầu
Cành Mai Chi vốn vẫn đang khóc, khi nghe thấy giọng nói của Dung Tư Thành, cô ta ngừng khóc theo bản năng, dựng tại lên nghe, cô ta nghe được một câu như vậy.
Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh đã sớm biết là cô ta không có ý định nhằm vào Yến Lê?
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt giống như một con ma, ướt đẫm nước mắt và mồ hội.
Cà người cô ta toàn mồ hôi, nhưng ở cái thời tiết âm 20 độ này, không vận động nữa, mồ hôi trên người cô ta cũng khô dần, chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo.
Nhưng thứ làm cô ta lạnh hơn đó chính là trái tim, cô ta nhìn Dung Tư Thành bằng ánh mắt vừa uất ức vừa oán hận: "Anh biết rõ không phải là em, sao anh còn đối xử với em như vậy chứ?"
Dung Tư Thành nhìn cô ta: “Nếu cô không dự tính chuyện này, Yến Lệ đã không dính vào vụ tai nạn xe hơi.
Cho dù lần này cô không làm, cô vẫn có liên quan.
Cành Mai Chi cảm thấy vô cùng uất ức, vừa khóc vừa nói: “Chúng tôi không liên quan, chúng tôi không biết ngày đó Uông Phúc Thành sẽ hành động" “Ý tưởng này không phải do ba người cùng nhaulên kế hoạch sao? Không phải vì Uông Phúc Thành xảy ra chuyện nên cô mới không làm nữa sao?" Dung Tư Thành nhìn Cảnh Mai Chi, ánh mắt có chút thất vọng.
"Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tôi cũng không ngờ cô