Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Hai Mẹ Con Kiêu Ngạo


trước sau



**********
Chương 242: Hai mẹ con kiêu ngạo
Dung Tư Thành lúc này mới thu hồi ánh mắt, ân cần dặn dò: "Về sau đi giày vào, nếu không ngày mai sẽ trải thảm trong phòng khách”
Mộ Yến Lệ nói: “Không cần, tôi hôm nay chỉ là quên đi thôi, anh không cần đi xem rau của anh thế nào rồi sao? Tôi hình như ngửi thấy một mùi hơi kì lạ đấy”
Dung Tư Thành đột nhiên đứng dậy: "Chết rồi, tôi đi xem nào.”
Nói rồi vội vàng đi ra khỏi phòng.

Mộ Yến Lệ nhìn cánh cửa mở rộng, tự nhiên cảm thấy ấm áp, khỏe môi cũng không nhìn được nhẹ nhàng nhếch lên.


Cô ấy thay xong quần áo rồi đi ra ngoài, liền nghe thấy cánh cửa phòng bên cạnh bị đẩy mạnh ra, Mộ Gia Hạo hoảng sợ hỏi: "Làm sao vậy? Cháy sao?”
Mộ Yến Lệ phụt một chút cười ra tiếng: "Là đồ ăn bị chảy rồi.”
Mộ Gia Hạo cũng đã thấy Dung Tư Thành đang đứng ở phòng bếp, đôi mắt nhất thời sáng lên: "Chú Dung...!Dung Tư Thành cười hỏi: “Dậy rồi à?”
Thằng nhóc chạy đến phòng bếp nhìn xem tình hình thế nào, trong thùng rác đều là đồ ăn bị cháy, biểu cảm khuôn mặt của cậu bé cực kì kiêu ngạo, lại nhịn không được bĩu môi nói: “Chú còn không bằng mami, mami con nấu ăn đã rất lâu không bị cháy rồi.”
Mộ Yến Lệ: …….…
Đây là đang khen cô sao?
Dung Tư Thành nghe vậy vẫn là nhịn không được cười khẽ ra tiếng: "Nhìn dáng vẻ mami của con cũng không ít lần xào rau bị cháy.

Mộ Gia Hạo vội vàng giải thích: "Không có đâu, mami gần đây nấu ăn đã ngon hơn nhiều rồi.”
Dung Tư Thành đột nhiên cười lớn.

Khuôn mặt của Mộ Yến Lệ đột nhiên sầm sì lại.

Biểu cảm của Mộ Gia Hạo đơ ra, hình như càng ngày càng đen?
Tay cậu bé chống lên eo bắt đầu cãi nhau cùng anh: “Dù sao mami của con là tốt nhất, mami của con nấu ăn ngon nhất.”
Dung Tư Thành cũng không vội không bực: "Mami của con nói muốn ăn sủi cảo nhân tôm tươi, nếu không buổi tối để mami của con làm đi?”
Mộ Gia Hạo: “

Để mami của cậu nhóc làm, là muốn để cho cậu nhóc chỉ uống canh thôi sao?
Cậu nhóc trừng mắt nhìn Dung Tư Thành một cái: "Để mami làm thì để mami làm, không cho cha đến ăn."
Daddy thổi, dám cười chê mami, khi dễ cậu nhóc
Dung Tư Thành dở khóc dở cười: “Vì sao lại không để cha đến? Cha làm bữa sáng cho con rồi nè!” Mộ Gia Hạo nói: “Cho nên cha có thể ăn bữa sáng!” “Bữa tối thì sao?” “Bữa tối cha không làm dựa vào cái gì mà dẫn

theo cha?" “Không phải là mami của con sẽ không biết làm chứ?”
Mộ Gia Hạo trừng hắn: "Mami của con chỉ là không thích làm.

Dung Tư Thành bật cười: "Nếu không buổi tối cha cũng giúp, thuận tiện để cha ở lại ăn bữa tối?”
Mộ Gia Hạo nhìn daddy của mình cuối cùng cũng trúng kế, làm bộ rất là khó xử nhìn về phía Mộ Yến Lệ: "Mami, nếu không chúng ta miễn cưỡng dẫn theo chú Dung đi, quá đáng thương”
Mộ Yến Lệ khỏe mỗi mỉm cười: "Cũng được, nể mặt con." Dung Tư Thành: “...!đây đúng là hai mẹ con kiêu ngạo.

anh duỗi tay xoa lên cái đầu nhỏ của Mộ Gia Hạo nhẹ nhàng, nói: “Được rồi, nhanh đi thay quần áo, rồi ra ăn cơm”
Mộ Gia Hạo cười hì hì hai tiếng, trở về phòng thay quần áo.

Mộ Yến Lệ dựa ở cạnh khung cửa tủ, vẻ mặt khiêu khích nhìn anh: "Không làm thì không có cơm ăn.

Dung Tư Thành nhìn bộ dáng chọc giận người khác của cô, liền muốn bắt cô ấn vào trong ngực chà đạp, đương nhiên nghĩ như thế nào thì liền làm như vậy.

Cánh tay dài duỗi ra, túm lấy cô ôm vào trong lòng ngực: "Em còn nói linh tinh?”

Mộ Yến Lệ kiêu ngạo trừng nhìn anh: "Nhân nghĩa hơn anh nhiều? ít nhất không hề thấy chết mà không cứu
Dung Tư Thành: “
Anh cũng không giải thích gì, nhẹ nhàng xoay người một cái, giam cô giữa anh và bàn bếp, hôn lên cái miệng nhỏ bướng bỉnh chọc giận người khác của cô.

Mộ Yến Lệ theo bản năng muốn tránh anh, cơ thể đã cong thành một độ cong không thể tưởng tượng nổi.

Dung Tư Thành lo lắng eo cô sẽ bị thương, lại ôm cô quay lại, cuối cùng trước khi Mộ Gia Hạo ra thì phải hôm lên môi của người ta đủ thỏa mãn thì mới buông tha cho cô.

Mộ Yến Lệ đôi mắt vừa thẹn thùng xấu hổ lại vừa giận trừng mắt nhìn anh.

“Anh lại bắt nạt tôi, tôi sẽ bảo con trai xử lí anh
Dung Tư Thành cũng không thèm để ý, khiêu khích cười nói với cô: “Nếu em ăn ngay nói thật, con trai có lẽ sẽ giúp tôi không giúp em!”
Mộ Yến Lê: …..…
Cô cẩn thận suy nghĩ lại một chút, dựa vào sự ân cần và kính trọng của thằng nhóc kia đối với Dung Tư Thành, thật đúng là không nói trước được gì..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện