**********
Chương 260: Lấy trộm quần áo
Hôm nay Mộ Yến Lệ có hơi bận rộn nên Dung Tư Thành đi đón con, khi cô về đến nhà đã là 6 giờ rưỡi tối rồi.
Vừa mới bước vào cửa, Mộ Gia Hạo đã vội vàng chạy tới, kêu lên với cô: “Chú Dung ngủ rồi.” Mộ Yến Lệ lúc này mới nhìn thấy Dung Tư Thành đang ngủ trên ghế sofa, có lẽ là trong môi trường quen thuộc, hoặc cũng có thể anh quá mệt rồi, lúc cô về cũng thực sự không muốn đánh thức anh.
“Chú Tề của con cũng chưa tới sao?”
Mộ Gia Hạo lắc đầu, sau đó cậu bé nắm tay Mộ Yến
Lệ, kéo cô đi vào phòng ngủ của mình.
Mộ Yến Lệ không hiểu ý của cậu bé.
Sau khi đi vào phòng ngủ, Mộ Gia Hạo khoá cửa lại.
“Có chuyện gì thế? Sao con bí ẩn quá thế?” Mộ Yến Lệ cảm thấy rất khó hiểu.
Mộ Gia Hạo nhãn hết mặt mày lại, cúi đầu, liên tục đá nhẹ vào chân cô.
Một lúc sau, cậu bé mới nói: “Mẹ ơi, hình như con đã làm sai một chuyện”
Mộ Yến Lệ hơi nhưởng mày, cũng có chút ngạc nhiên, con trai cô có chỉ số thông minh rất cao, hiếm khi cậu bé làm sai chuyện gì.
“Sao thế? Con nói cho mẹ nghe nào!”
Mộ Gia Hạo cau mày, sau đó cậu bé nói với mẹ việc mình đã giáo huấn Tề Vân Tiêu như thế nào.
Đó cũng xem như là một lời thú nhận thắng thắn.
Mộ Yến Lệ hết sức ngạc nhiên, cô hỏi Mộ Gia Hạo: “Không lẽ sáng nay chú Dung tìm còn là vì muốn nhờ con đến giúp chú Tề sao?”
Mộ Gia Hạo thú nhận: “Vâng.
Đến đó rồi con mới biết.
Ban đầu con cũng không định giúp đỡ đầu, sau đó chú Dung mới nói với con, thật ra chú Tề là em trai ruột của chú Dung.
Về sau con mới muốn nói một lời xin lỗi với chú ấy, chú ấy lại nói muốn theo đuổi mẹ, làm cha dượng của con.
Con tức giận quá nên đã bỏ đi rồi.”
Mộ Yến Lệ gật đầu một cách bất lực, cô ấn nhẹ vào trán con trai: “Con đừng có mà cứ hở ra là giáo huấn người ta như thế.
Gây tổn thất nghiêm trọng của người ta thì không nói, nhưng nếu như người ta báo cảnh sát, cảnh sát sớm muộn gì cũng sẽ tra ra con.
Con phải biết rằng con không thể nào là người giỏi nhất, bên ngoài còn có rất nhiều người giỏi, trời cao còn có trời cao hơn.
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vẻ mặt hài lòng nói: “Mẹ ơi, con nghe chủ Dung nói mẹ chữa bệnh cho chú Tề đúng không ạ?”
Mộ Yến Lệ gật đầu: “Đúng thế.
Sao vậy con?”
Mộ Gia Hạo mỉm cười, sau đó đi tới gần mẹ: “Vậy mẹ có thể nào không thu tiền viện phí của chú ấy coi như tiền bồi thường không ạ?”
Mộ Yến Lệ vẻ mặt chán ghét, trừng mắt nhìn con trai: “Bàn phím nhỏ của con kêu lạch cạch, con ghi nợ với người ta, tại sao mẹ lại phải thay con trả?"
Mộ Gia Hạo nhìn cô đầy vẻ uy hiếp: “Ai bảo mẹ là mẹ của con cơ chứ? Nếu mẹ không giúp con thì con đi tìm chú Dung vậy?”
Mộ Yến Lệ nhìn cậu bé chằm chằm: “Con tìm chú Dung làm gì? Được thôi mẹ giúp con