Một vài ngày sau.
Dung Tư Thành đứng dậy thu dọn đồ đạc như thường lệ và đi thẳng lên tầng 59.
Hai người họ càng gần nhau, họ càng muốn hòa nhập vào cuộc sống của nhau hơn, anh muốn sống trong căn phòng đó, ngay cả khi nó không phải là một căn phòng! Chỉ cần cho anh một chiếc ghế sofa
Nghĩ đến đây, anh cười thầm trong lòng, anh không phải người dễ dàng thỏa mãn như vậy, anh rõ ràng còn muốn nhiều hơn nữa.
Anh muốn sống cùng cô dưới một mái nhà, anh muốn nhìn thấy cô từ sáng sớm đến tối mịt, và anh muốn ôm cô ngủ và đánh thức cô mỗi ngày.
Nhưng thực tế là chỉ khi anh nấu ăn cho họ thì anh mới có thời gian để hòa đồng với mẹ và con gái.
Mộ Yến Lệ thích bữa sáng kiểu Trung Quốc.
Về cơ bản, anh nấu bữa sáng kiểu Trung Quốc.
Anh sẽ ngâm gạo trước và đặt thời gian.
Anh thường chiến một vài món ăn nhẹ, hoặc làm một vài quả trứng rán.
Anh thuận tay bấm mã mở cửa, như thường lệ trực tiếp đi về phía phòng bếp, nhưng hôm nay trong bếp lại phát hiện một bóng người quen thuộc.
Anh vui mừng khôn xiết, đây có phải là một người phụ nữ nhỏ đang làm bữa sáng không?
Anh bước vội về phía bếp.
Có lẽ là tiếng mui xe, và cô không nhận thấy anh đang đến.
Nhìn thấy có, Dung Tư Thành cười không thể giải thích được, người phụ nữ nhỏ bé đã được trang bị đầy đủ thử, đeo kính và khẩu trang, trên cánh tay có một ống tay áo, trên tay có đang đeo tạp dề và cầm một cái xẻng.
Điều đáng nói, người phụ nữ nhỏ bé vẫn quan tâm đến những quả trứng rán, những quả trứng rán được làm thành hình trái tim, trái tìm được cắt và cố định bằng xúc xích.
Càng nhìn càng muốn cười, không biết làm sao đã thế còn làm những việc ở mức độ khó hơn, như kiểu muốn học chạy nhưng lại chưa biết đi.
Nhìn thoáng qua, anh phát hiện trên thớt có vài chiếc xúc xích đã bị cắt ra, xem ra để làm được ba quả trứng rán tình yêu này không hề dễ dàng chút nào.
Hơn nữa, hình như quả trứng đã được đánh tan, trên thớt vẫn còn dính một ít dung dịch trứng chưa sạch, ảnh mắt của anh tự nhiên tập trung vào thùng rác, và anh tìm thấy quả trứng vỡ trong thùng rác.
Vào lúc này, quả trứng rán đột nhiên vỡ ra, và Mộ Yến Lệ lùi lại, nhìn chằm chằm vào quả trứng rán trong nồi, như thể cô sắp đánh nhau với những người khác.
Dung Tư Thành không nhịn được cười nữa, lại làm cho Mộ Yến Lệ giật mình, đột nhiên quay đầu lại: "Anh, anh, anh làm tôi sợ chết khiếp, anh tới khi nào vậy?"
Dung Tư Thành dựa vào khung cửa cười: "Tôi