Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
"Tôi vốn không muốn để ý tới cô, nhưng là càng nói càng đi quá xa, thật sự là không chịu nổi.
Không phải cô nói Lâm Hà Vinh mỗi lần đều làm cô đến nỗi không xuống giường được sao? Sao thế? Sao bây giờ còn chưa được ba phút? Bị người ta đá rồi, lại ở sau lưng người ta chửi bởi người ta cô còn có liêm sỉ không hả? Cô vậy mà còn dám vác mặt đến cửa nhà người ta quỳ xuống cầu xin, lại còn đem mọi chuyện đổ lên đầu người ta? Cô đem da mặt mình quăng hết đi chỗ nào rồi?"
Trương Hà My chỉ vào cô ấy: "Thẩm Hoa Linh? Cô dám đánh tôi?"
Người phụ nữ lúc này cũng có vẻ kinh hãi phản ứng lại: "Cô cô cô là ai thế hả? Làm sao lại dám động tay động chân đánh người như thế?"
Thẩm Hoa Linh xoay nửa chai rượu trong tay chỉ về phía người phụ nữ nói: “Không phải việc của cô, sau này bớt qua lại với Trương Hà My đi, vô liêm sỉ cũng lây được đấy!” Nói xong, cô ấy xoay người rời đi.
"Cô dừng lại cho tôi!" Trương Hà My hét lên, che đầu: "Cô đánh người xong còn muốn bỏ đi hay sao? Lý Nhã báo cảnh sát đi!"
Chỉ là còn chưa kịp đợi Lý Nhã gọi cảnh sát.
Thẩm Hoa Linh nhìn thấy hai người đàn ông đang đi về phía họ qua khoảng trống giữa hai người.
Hai người đàn ông mập mạp, béo ú, nọng cảm như cái túi dưới cổ, toàn thân phát tướng, đeo dây chuyền vàng lớn đeo quanh cổ và miệng đầy răng vàng.
Có chuyện gì vậy?"
Trương Hà My lập tức tỏ vẻ đáng thương nhìn người tới, chưa kịp nói gì đã bật khóc: "Anh Khải, anh đến rồi, em đang nói chuyện phiếm với Lý Nhã, người phụ nữ này tự nhiên đánh tôi bằng chai rượu! Anh phải làm chủ cho em!
Hai người nhìn nhau: "Cái gì thế? Ở chỗ của anh Khải mà còn có người dám làm loạn à?" Trương Hà My gật đầu: "Vâng, anh Khải, em chóng mặt và buồn nôn quả.
Liệu em có bị chấn động não không?" "Không sao đâu, anh Khải sẽ báo thù cho em"
Trương Văn Khải nói xong duỗi tay đẩy Thẩm Hoa Linh lùi ra sau một bước: "Con mẹ nó chứ gan cô cũng lớn thật đấy nhỉ? Nhanh, đến xin lỗi đi! Không thì hôm nay đừng hàng rời đi." Thẩm Hoa Linh bị đẩy lùi một bước, điều này cũng hoàn toàn khơi dậy nhân tố phản nghịch tiềm ẩn trong người cô ấy, cô ấy trực tiếp giơ cao chai ruou trong tay giơ lên cao chỉ vào mặt người đàn ông: "Anh đừng nhúc nhích, đây là chuyện bất bình của cá nhân tôi với Trương Hà My.
Không liên quan gì đến anh cả, đừng can thiệp vào, làm anh bị thương là không hay đâu."
Trương Văn Khải chế nhạo: "Hừ! Trương Hà My bây giờ là người phụ nữ của tôi, và việc của cô ấy cũng là việc của tôi.
Nếu cô bắt nạt cô ấy, chính là cô đang bắt nạt tôi, logic của cô có vấn đề à?"
Thẩm Hoa Linh mỉm cười: "Không có vấn đề gì.
Vừa nói cô ấy vừa nhìn Trương Hà My: "Trương Hà My, khẩu vị của cô giảm nhanh thật đấy, nhưng mà đúng là hợp nhau, cô cũng chỉ xứng đáng với loại đàn ông này mà thôi!"
Người đàn ông béo lắc đầu, anh ta nghe những lời này đều thấy chẳng phải lời tốt đẹp gì, hung hăng nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoa Linh.
"Con mẹ nó chứ cô muốn chết à?"
Cả mặt anh ta hung dữ, ánh mắt giận dữ, nếu như là người bình thường, không chỉ sớm vội chạy trốn, mà còn bị dọa cho phải lùi vài bước chân.
Nhưng lúc này Thẩm Hoa Linh không những không lùi bước mà còn chống trả với chai rượu trên tay.
Một là mượn rượu làm dũng khí, hai là những lời mà
Trương Hà My nói, quả thực kích thích cô ấy phải liều mạng với người phụ này vô liêm sỉ này!
Vì vậy, thực sự là một