**********
"Bốp.." Dung Bạc Nam sửng sốt, ôm ngay lấy Phan Tổ Trinh: "Có chuyện gì thì từ từ nói, sao lại động tay động chân thế? Con lâu lắm mới về nhà được lần."
Dung Uyển Nga theo bản năng lấy tay che mặt, ngay lập tức nước mắt trải dài, nhìn Phan Tổ Trinh với đôi mắt đau khổ, rồi giận dữ hét lên: "Chỉ vì tôi không nghe lời mà đánh tôi? Tôi còn là con gái của bà không? Tôi là công cụ của bà mà thôi! Bà độc đoán, hống hách, ích kỷ và tàn nhẫn, bà là phiên bản hiện đại của Võ Tắc Thiên, không! Bà chính là ác quỷ!"
Phan Tổ Trinh ban đầu còn có chút áy náy, nghe cô ta nói xong thì lửa giận bừng lên ngay lập tức, vùng vẫy khỏi vòng tay muốn đi tới đánh cô ta, nhưng lại bị Dung Bạc Nam ôm chặt.
"Được rồi, đừng động chân động tay, với con mình còn tính toán vậy sao!" Phan Tố Trinh vùng vẫy: "Ông buông tôi ra!"
Dung Bạc Nam lôi kéo bà một cái: "Uyển Nga, con về trước đi, mẹ con bây giờ đang rất tức giận, không nên nói nhiều!"
Phan Tố Trinh chỉ vào cô ta, tức giận nói: "Tao là ác quỷ, thì mày chính là quỷ nhỏ, mày còn muốn so với tạo ai mạnh hơn à?"
Dung Uyển Nga cười chế nhạo: "Nỗi tủi nhục nhất của cuộc đời tôi là làm con gái của bà, làm gì nào có người mẹ nào như bà? Những người mẹ khác đều nhẹ nhàng với con cái của họ, và những cử chỉ thân mật như ôm hôn là chuyện bình thường, nhưng tôi từ khi còn nhỏ, có bao nhiêu mấy lần bà bế tôi chưa? Chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay? Khi tôi còn nhỏ, tôi không ngừng chăm chỉ học tập, không phải tôi thực sự thích học mà là vì tôi muốn gặp bà và nghe lời khen ngợi của bà, khi tôi bị cảm và sốt, luôn bên tôi là người giúp việc, tôi cả đêm không dám ngủ, bà không cần nghĩ liền vứt tôi ra khỏi phòng.
Bà không phải là mẹ của tôi, bà giống như chủ nợ của tôi thì đúng hơn, mỗi khi tôi gặp bà, bà luôn có những mệnh lệnh mới để đưa ra.
Từ việc can thiệp vào lựa chọn cuộc sống của tôi, đến tiêu chí chọn bạn đời của tôi, tôi luôn nghe lời bà, và đối với mệnh lệnh của bà tôi không bao giờ làm trái lại, nhưng tôi phát hiện cho dù tôi có nỗ lực đến đâu, cho dù nghe lời đến như thế nào, bà luôn luôn không hài lòng! Mỗi lần đều là bà toàn đứng trên phương diện cách nhìn của bà để suy nghĩ sự việc, không hề suy nghĩ đến tôi."
Giọng cô ta trùng xuống, và khi Phan Tổ Trinh muốn phản bác lại, cô ta nói thêm: "Hoặc có thể nói như vậy là nói oan cho bà rồi, bà không phải là không nghĩ cho tôi, tôi chỉ là không quan trọng bằng việc kiếm tiền của bà mà thôi, cho dù là tôi hay bố, đều phải xếp sau cái lòng tham của bà, chỉ vì cái lòng tham không đáy đó, mà ai bà cũng dám từ bỏ! Bạn trai của tôi thì tôi tự tìm, những người đàn ông đó, nếu bà thấy ưng họ, thì