Sắc mặt của Mộ Yến Lệ lập tức tối sầm lại, cô giữ chặt lấy cổ tay của anh ta và xoay người một cái nhanh gọn, đưa lưng về phía người đàn ông.
Tiếp đó có kh lưng, dùng lực, và rồi ầm một tiếng, người đàn ông bị quăng ngã qua vai
Mọi người đều lần lượt lùi về sau một bước, sợ sẽ bị đánh trúng, trong lòng đều âm thầm trầm trồ khen ngợi.
Phan Văn Huy bị ngã nhào đến đau đớn kêu lên một tiếng: “Mẹ kiếp..
Mộ Yến Lệ thì phủi phủi tay rồi bước đến trước mặt anh ta, rũ mắt nhìn anh ta chăm chăm: “Không biết phải đối xử lịch thiệp với phụ nữ một chút sao? Đàn ông cặn bã! “Văn Huy, Văn Huy anh không sao chứ!” Mộ Ngọc Tú bước đến dìu anh ta lên: “Văn Huy, chúng ta đi thôi.
Đừng so đo với người phụ nữ điên khùng này nữa.
Mộ Yến Lệ nhìn bọn họ và hờ hững nói: “Vẫn còn chưa xin lỗi đấy!” “Mộ Yến Lê, chị có thôi đi không, chuyện này thì có liên quan đến chị?” Mộ Ngọc Tú tức giận đến hét toáng lên.
Mộ Yến Lệ nói: “Nếu không muốn nhận lỗi, vậy chúng ta cứ gọi điện báo cảnh sát đến giải quyết Lâm Khinh Châu bước đến một bước rồi nhìn bọn họ, nở ra một nụ cười ngay khoé miệng: “Không cần phải xin lỗi, ngược lại tôi còn phải cảm ơn anh đấy.
Cảm ơn anh đã cho tôi nhìn rõ anh, tôi thực sự vui mừng vì chúng ta chỉ là đính hôn thôi.
Phan Văn Huy, không phải anh thích cô ta sao? Tôi sẽ cho hai người được toại nguyện, ngày mai tôi sẽ nói với cha để huỷ bỏ hôn ước giữa hai gia đình chúng ta!
Phan Văn Huy khẽ sửng sốt rồi gật đầu mạnh: “Được, em đã nghĩ kỹ rồi thì đừng hối hận đấy!”
Sau đó anh ta lại nhìn sang Mộ Yến Lệ với dáng vẻ hung dữ như kiểu “tôi đã ghi nhớ cô rồi”: “Cô hãy đợi đấy!” Sau khi nói xong thì anh ta bực tức bỏ đi.
Mộ Yến Lệ bình thản nói: “Đón tiếp bất cứ lúc nào!”
Lâm Khinh Châu có chút lo lắng: “Cô không nên vì tôi mà đắc tội với bọn họ, Phan Văn Huy là người có thù chắc chắn sẽ trả!”
Mộ Yến Lệ lại không sao cả: “Tôi cũng không phải là người dễ chọc đâu!”
Lâm Khinh Châu cười: “Vừa rồi thực sự cảm ơn cô, nếu không thì tôi đúng là mất hết mặt mũi!”
Mộ Yến Lệ cũng cười: “Không sao, chính là không vừa mắt loại đàn ông cặn bã này, mà còn là một đàn ông cặn bã đánh phụ nữ.
Lâm Khinh Châu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mộ Yến Lệ: “Chúng ta...!có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”
Mộ Yến Lệ khẽ cười: “Đúng vậy, ở tiệm 4S, chúng ta đã mua cùng một kiểu xe”
Lâm Khinh Châu kinh ngạc kêu lên: “A, tôi nhớ ra rồi, thảo nào lại thấy cô quen mắt thế”
Mộ Yến Lê nói: “Ừm, tôi tên là Mộ Yến Lê "Lâm Khinh Châu!” “Tôi biết, tôi có nghe bạn bè nói qua rồi.
Cô cũng nên đi xử lý mặt của mình một chút, sưng cả lên rồi!”
Ngay khi Mộ Yến Lệ vừa dứt lời thì nhận được điện thoại của Dung Tư Thành.
Lúc này cô mới nhớ ra cô phải đi đến cuộc hẹn.
Cũng do trận tưng bừng vừa rồi quá hay ho.
Cô cũng không quan tâm đến Lâm Khinh Châu muốn hỏi những gì, bèn vội vàng bỏ lại một câu nói: “Tôi còn có chuyện, hôm khác nói chuyện tiếp nhé! Rồi cô đi lên lầu.
Khi đến phòng VIP mà cô đã hẹn sẵn với Dung Tư Thành.
Cô cố tình hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi mới đẩy cửa ra.
Điều đầu tiên lọt vào mắt chính là Dung Tư Thành ngồi ở ghế chính, chiếc áo sơ mi màu đen ôm sát người.
Trên mặt anh không chút cảm xúc, trên tay đang cầm một tách trà, dáng vẻ ung dung thong thả.
Cách đó hai cái ghế còn có một người, người đó chính là Cảnh Mai Chi
Cô ta mặc một chiếc sườn xám màu tím nhạt, mái tóc được búi cao, lại toát lên một vẻ gợi cảm trong sự lười biếng, có vẻ như đã dày công sửa soạn.
Sau khi nhìn thấy cô thì vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc, rõ ràng không ngờ được cô sẽ đến.
Mộ Yến Lệ cũng không hiểu vì sao, lịch sự chào hỏi.
"Ngài Dung, cô Cảnh “Qua đây, ngồi xuống!”
Mộ Yến Lệ bước tới và ngồi vào chỗ cách Dung Tư Thành hai cái ghế.
Dung Tư Thành rất tự nhiên cầm ấm trà lên và rót cho Mộ Yến Lệ một tách trà, Mộ Yến Lệ vội vã cảm ơn: “Cảm ơn, tôi tự làm là được rồi.
“Kẹt xe sao?” Dung Tư Thành hỏi.
Anh thậm chí đã viện sẵn cho cô một cái cớ.
Mộ Yến Lệ thầm nghĩ trong lòng rằng đâu nào là kẹt xe, cô rõ ràng đã nhìn người ta “lật xe” nhưng trong miệng vẫn mơ hồ đáp lời: “Ừm.
Cảnh Mai Chi ngồi ở bên cạnh nhìn đến ghen ghét dữ dội, trên khuôn mặt cố nén sự giận dữ, đang cố kìm cơn tức giận và hỏi: “Dung Tư Thành, anh đây là có ý gì?”
Cô ta tưởng rằng Dung Tư Thành cảm thấy hôm qua đã lạnh lùng với cô ta nên muốn đơn độc mời cô ta dùng bữa để bù đắp, nên đã vui mừng nhảy nhót rất lâu.
Cô ta