Bên phía này, Phan Văn Huy và Mộ Ngọc Tú từ Chốn Bồng Lai bước ra và ngồi trên xe một hồi lâu, càng nghĩ thì càng tức, cái cơn bực tức này làm thế nào cũng không thể nuốt trôi được.
Mộ Ngọc Tú nhìn anh ta, loại người như Phan Văn Huy, bình thường khi mở miệng ra sẽ bay ra những lời đường mật, trông thì có vẻ như là người dễ tính nhưng trong tận xương tuỷ thì là một người vô cùng theo chủ nghĩa đàn ông.
Phan Văn Huy cũng không hẳn là thích cô ta, ở một mức độ nào đó, đều là do Lâm Khinh Châu vừa khóc lóc vừa gây chuyện đã khiến cho anh ta vô cùng mất mặt nên mới dẫn tới tình trạng như vậy.
Thực ra Phan Văn Huy có vài lần thực sự muốn dỗ dành Lâm Khinh Châu nhưng Lâm Khinh Châu đối xử với anh ta không phải đánh thì là mắng chửi, cũng khiến cho anh ta có chút bực tức, vốn định để cô ta bình tĩnh vài ngày rồi đến lúc đó mới dỗ dành là xong chuyện.
Ai mà ngờ được Mộ Yến Lệ lại lao ra giữa chừng, bây giờ không chỉ là mất mặt mà e rằng Lâm Khinh Châu cũng không dễ dỗ dành lại như thế.
Nếu lần này Lâm Khinh Châu thực sự muốn huỷ hôn thì đừng nói là cô của anh ta, thậm chí đến cha của anh ta cũng sẽ không buông tha cho anh ta.
Đang lúc anh ta rối bời thì Mộ Ngọc Tú lại ghé người làm nũng: “Văn Huy, làm sao đây? Mộ Yến Lệ sẽ nói ra chuyện này không?”
Phan Văn Huy rất nóng nảy, sắc mặt tối sầm lại và nói: “Nói ra ngoài thì sợ gì chứ? Chúng ta cũng không làm gì cả!"
Mộ Ngọc Tú sau khi suy nghĩ thì ngoan ngoãn gật đầu, dưới chốn đông người như vậy thì họ cũng không làm gì cả! “Người phụ nữ đó, hai người quen biết nhau sao?”
Phan Văn Huy hỏi.
Khi Mộ Ngọc Tú nhắc đến Mộ Yến Lệ thì trong mắt ngập tràn sự khinh thường: “Chị ta là người chị cùng cha khác mẹ của em, bảy năm trước sau khi uống say thì đã qua đêm với kẻ ăn xin, sau đó thì mang thai đứa con của kẻ ăn xin.
Cha của em chê chị ta làm mất mặt nên đã đuổi chị ta ra nước ngoài, mới về đây được một thời gian thôi.
Từ đó đến nay thì như âm hồn bất tán vậy, đi đến đâu cũng có thể gặp được chị ta!”
Phan Văn Huy véo lấy cằm của Mộ Ngọc Tú tỏ vẻ lưu manh, khẽ nói rằng: “Em dám nói, cô ta không có thù hận với em?”
Mộ Ngọc Tú thuận thế rúc vào trong vòng tay của người đàn ông, khẽ ngước cằm lên: “Trên mặt ngoài thì không có.
“Còn bên trong thì sao?” “Cái kẻ ăn xin đó là do em sắp xếp đấy
Phan Văn Huy hung hăng cắn vào môi của cô ta “Cũng biết em không phải loại tốt lành gì!”
Mộ Ngọc Tú bị cần đau lập tức về qua định cắn anh ta, nhưng Phan Văn Huy vội vàng đẩy cô ta ra và trầm giọng nói: “Đừng đùa nữa, sau khi anh về còn phải đến nhà họ Lâm đấy!”
Mộ Ngọc Tú trừng mắt nhìn anh ta: “Anh về nhà thì em cũng về nhà được chưa? Anh xem anh cắn em này, em phải giải thích như thế nào đây?”
Phan Văn Huy cười và nói: “Vậy thì nói em tham ăn nên đã tự cắn mình.” Mộ Ngọc Tú lại nũng nịu trợn trắng mắt với anh ta: “Còn nói em không phải thứ tốt lành gì, người xấu xa nhất chính là anh đó.
“Chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân thôi!”
Phan Văn Huy nghiêng người qua và hôn lên môi của cô ta: “Đi về thôi, anh phải về nhà trước, nếu để cho Lâm Khinh Châu đánh đòn phủ đầu trước thì không xong.
Về mặt này, Mộ Ngọc Tú cũng được xem là một người phụ nữ hiểu chuyện, biết khi nào nên tấn công và cũng biết khi nào nên phòng thủ.
Cô ta biết sẽ không thể có kết quả gì với Phan Văn
Huy, nhưng vì để thoả mãn đôi tai thích nghe lời ngon ngọt và tìm lại cảm xúc mãnh liệt sớm đã không còn với Trần Húc Tuấn mà thôi, nên cô ta cũng nghĩ khá thoáng.
“Ừm, khi nào rảnh thì liên lạc với em.” Sau khi nói xong thì mở cửa bước xuống xe.
Chiếc xe của Phan Văn Huy đã lái về hướng nhà họ Lâm.
Mộ Yến Lệ và Dung Tư Thành từ trên lầu bước xuống, nhìn thoáng qua thì thấy Lâm Khinh Châu đang ngồi ở ghế sofa trong khu nghỉ ngơi của sảnh lớn.
Cô hơi ngạc nhiên: “Sao cô vẫn chưa về?”
Lâm Khinh Châu cười và nói rằng: “Tôi đang đợi cô đấy!” Mộ Yến Lệ cau mày: “Tìm tôi có việc sao?”
Dung Tư Thành bình thản: “Tôi ở trên xe đợi cô.”
Câu nói này đương nhiên là nói với Mộ Yến Lệ rồi, Mộ Yến Lệ đáp lời, cô vốn muốn từ chối nhưng sau đó lại chợt nhớ đến Dung Tư Thành bảo có chuyện nói với cô nên cũng không nói thêm gì khác.
Lâm Khinh Châu nhìn chằm chằm bóng lưng của Dung Tư Thành: “Cô có quan hệ gì với Dung Tư Thành vậy?”
Mộ Yến Lệ nói: “Tôi trị bệnh cho ông nội của anh ấy” “Chỉ như vậy thôi sao?” Lâm Khinh Châu hỏi.
Mộ Yến Lệ cau mày: “Nếu không vậy thì là sao? Còn có thể có gì nữa?”
Lâm Khinh Châu kinh ngạc nói: “Người đó là Dung Tư Thành đó, cô đã từng nghe nói anh ấy phải chờ đợi người khác bao giờ chưa? Đều là người khác chờ đợi anh ấy đấy, được không?”
Mộ Yến Lệ không nói nên lời: “Chứ không phải do anh ấy thấy cô tìm tôi à? Cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Lâm Khinh Châu bĩu môi nói: “Bây giờ tôi