Lời nói đầy ẩn ý của cô ta khiến Mộ Yến Lệ cảm thấy không thoải mái, không phải cô nhạy cảm rồi suy nghĩ nhiều mà là khi nói ra câu này cô ta đặc biệt liếc nhìn Mộ Gia Hạo.
Cô thở dài một hơi rồi nói: "Ông nội, cháu đến đón con.
Vậy chúng cháu không làm phiền ông nữa”.
Ông cụ là người sống gần trọn một đời nên tự nhiên có thể nhìn thấu mọi thứ, ông cười nói: "Ở lại ăn tối rồi hẳn đi, ông còn chưa chơi đủ với thằng bé."
Mộ Yến Lệ từ chối: "Ông nội, không cần đâu.
Lát nữa cháu còn có việc, ngày khác chúng cháu lại qua đây thăm ông."
Mộ Gia Hạo cũng vẫy tay chào tạm biệt ông cụ
Ông cụ không còn cách nào khác bèn nói: "Vậy được rồi, đi đường cẩn thận, để ông bảo Tư Thành tiền các cháu."
Đương nhiên, Dung Tư Thành muốn tiến, anh cũng muốn đi ăn cơm.
Lương Tử Huyền vội vàng đứng dậy nói: "Anh Thành, người ta tới đây tìm anh, nếu anh đi thì em cũng đi với anh!"
Dung Tư Thành cau mày không hài lòng: "Đừng đi theo tôi, tôi còn có việc!"
Sau đó, anh nói với Lâm Hà Vinh: "Lâm Hà Vinh, cháu không đi à?" “Có đi ạ!” Lâm Hà Vinh nói xong đứng dậy nói với ông cụ hôm khác quay lại, theo bọn họ ra khỏi nhà chính.
Trên đường, trong một chiếc xe yên tĩnh.
Mộ Yến Lệ trầm giọng hỏi cậu nhóc ủ rũ bên cạnh: "Con làm sao vậy?"
Dung Tư Thành cũng vô thức dỏng tai lên lắng nghe, nếu nhớ không lầm thì cậu nhóc này hình như chưa nói chuyện với anh.
Mộ Gia Hạo đang chơi điện thoại di động trong tay và nói: "Không có gì ạ!"
Mộ Yến Lệ nghi hoặc: "Vậy con không vui sao?" Mộ Gia Hạo hít sâu một hơi: "Không phải không vui ạ"
Dung Tư Thành ngắt lời, thực ra là có chủ đích nói với thằng bé: " Gia Hạo, hôm nay cháu kể chuyện gì cho ông cố nghe vậy?" “Không có gì.” Mộ Gia Hạo lãnh đạm trả lời.
Ngay khi những lời này nói ra, ngay cả Lâm Hà Vinh cũng có thể nhìn ra cậu nhóc này đang không vui.
Nhưng đã xảy ra chuyện gì?
Nguyên cả một buổi chiều không phải vẫn còn tốt sao?
Ngoại trừ khi Lương Tử Huyên đến thằng bé nói chuyện tương đối ít ra, thì mọi chuyện đều rất bình thường mà! Mộ Yến Lệ nhìn cậu nhóc rồi cố tình dỗ dành: "Chúng ta chuyển nhà rất gần nhà chú Vinh của con, có có vui hay không?" Rốt cuộc cũng là một đứa trẻ, Mộ Gia Hạo ngạc nhiên hỏi: "Tại sao chúng ta phải chuyển nhà ạ?"
Mộ Yến Lệ nói một cách chắc nịch: "Còn chẳng phải vì muốn con là người đầu tiên có thể chơi trò chơi mới nhất do chú Vinh của con phát triển sao?"
Mộ Gia Hạo bĩu môi: "Chứ không phải vì anh Vinh có thể chăm sóc con bất cứ lúc nào sao?"
Mộ Yến Lệ: "Hừ, con biết thì tốt, đừng để cho cậu ấy nghe thấy."
Sắc mặt Lâm Hà Vinh tối sầm lại: "Làm ơn, khi hai người đang thì thầm thì nhỏ tiếng một chút, lớn tiếng như vậy ai mà không nghe thấy chứ?"
Mộ Gia Hạo hơi nâng cằm lên: "Sao anh lại nói chuyện với mẹ em chứ?" Lâm Hà Vinh khịt mũi: "Ăn ngay nói thật!" "Mẹ, tối hôm qua anh Vinh dẫn còn chơi game.
Chơi đến tận ba giờ sáng, con nói muốn đi ngủ nhưng anh ấy muốn con chơi thêm một ván nữa với anh ấy!"
Mộ Gia Hạo nói rồi nhìn Lâm Hà Vinh đầy khiêu khích.
"Lâm Hà Vinh..."
Mộ Yến Lệ giơ tay đánh anh ta: "Cậu không thể đáng tin hơn sao? Không phải đã không cho cậu chơi game ở nhà rồi hay sao?" "Không có, sau này không chơi nữa."
Trong tiềm thức Lâm Hà Vinh né tránh nhìn người ngồi ở ghế phụ lái, chỉ vào Mộ Gia Hạo nói: "Này! Thằng nhóc thối, đã nói là không tiết lộ cho ai rồi cơ mà?"
Mộ Gia Hạo nhìn anh ta với một nụ cười: “Em cũng chỉ là ăn ngay nói thật thôi!"
Lâm Hà Vinh tức giận chỉ vào Mộ Gia Hạo: "Em dám cáo trạng anh, sau này có trò chơi mới anh cũng không chơi cùng em nữa."
Mộ Gia Hạo ôm cánh tay của mình hừ một tiếng: "Sau này có vấn đề kĩ thuật gì, anh cũng đừng tới tìm em!"
Mộ Yến Lệ không nói nên lời, buồn cười: "Con thuyền tình bạn nói lật liền lật sao?"
Dung Tư Thành nhìn hai mẹ con ở ghế sau trong gương chiếu hậu, mơ hồ cảm thấy thằng nhóc kia hình như đang giận mình.
Bằng không thì không có lý do gì mà không để ý đến anh.
Xem như anh hỏi thằng bé, thằng bé cũng hờ hững với anh!
Mấy người đến siêu thị để mua thức ăn rồi quay trở lại bán đảo Hà Liên.
Khi vừa tiến vào khu chung cư liền nhìn thấy Thẩm
Hoa Linh bước xuống từ một chiếc taxi.
Lâm Hà Vinh mở cửa xe, nhìn lên nhìn