Ngày hôm sau.
Tập đoàn Dung thị.
Hôm nay tâm trạng Dung Tư Thành tương đối tốt, ngay cả bản báo cáo của thư ký có chỗ sai, anh chỉ nhắc nhở mấy câu lần sau chú ý rồi tha thứ luôn.
Các nhân viên đều bàn tán: "Tổng giám đốc của chúng ta bị sao vậy?" "Không biết, hình như tâm trạng tốt thì phải, vừa rồi còn cười với tôi nữa cơ.
"Thật hiếm khi thấy tảng băng tan".
Tô Kiệm là người đầu tiên cảm nhận được điều đó, anh ta nghiêng người mỉm cười: "Tổng giám đốc có phải là có chuyện tốt hay không?" "Không có gì.
Dung Tư Thành giả vờ bình tĩnh, nhưng khỏe môi không kiềm chế được.
Tô kiệm cong môi, rõ ràng là rất vui.
Tổng giám đốc không thương anh ta nữa, có chuyện tốt gì cũng không nói cho anh ta.
"Cốc cốc cốc..." Có ba tiếng gõ rất nhẹ vào cửa phòng tổng giám đốc,
Dung Tư Thành trả lời mà không ngẩng đầu lên: "Vào Cửa được mở ra, thư ký bước vào: "Tổng giám đốc, anh Lục tìm ngài!" đi!"
Thư ký còn chưa kịp nói xong, Lục Việt Anh đã chen vào, cười trêu chọc: "Thư ký nói anh đang bận đừng quấy rầy.
Tôi nói hai người đàn ông lớn tướng như chúng ta, đóng cửa lại có gì mà bận rộn chứ?"
Dung Tư Thành giương mắt uể oải liếc anh ta một cái: "So với cậu cùng mấy người phụ nữ đóng cửa lại ở trong một phòng bận rộn hơn nhiều."
Lục Việt Anh bật cười: "Chuyện đứng đắn của chúng ta, là anh mãi mãi không thể hiện được điều đó." “Cậu xem tôi như của lạ sao?” Dung Tư Thành nói.
“Tôi biết, anh là nam thích nam
Lục Việt Anh cười nhìn Tô Kiệm: “Bớt ở cùng với tổng giám đốc của các cậu đi, anh ta không sao đâu, cậu cũng không lo lắng sau này không tìm được bạn gái sao?"
Tô kiệm cười nói: "Anh Lục, chúng tôi cũng giống như anh, giới tính nam thích nữ!"
Dung Tư Thành liếc anh ta một cái: "Ai giống cậu ta?
Chúng ta mất chất, cậu ta mất lượng" Lục Việt Anh gật đầu: "Ừ, lượng của tôi từ thành Nam xếp hàng đến thành Bắc, chất của anh còn chưa thấy tăm hơi."
Dung Tư Thành ký vào văn bản cuối cùng và đưa nó cho Tô Kiệm.
Tô Kiệm cầm tài liệu và rời đi.
Dung Tư Thành tựa lưng vào ghế thư thái, chỉ cười nhìn anh ta.
Khóe miệng Lục Việt Anh không tự chủ được giật giật, bất ngờ nói: "Anh có thể bình thường một chút được không?"
Dung Tư Thành nói: "Loại người giống như chim, thú đi bằng nửa thân dưới như cậu thì không hiểu được đâu!" Lục Việt Anh bị anh chọc cười: "Anh không phải là chim, thú có năng lực chỉ dùng nửa thân trên chứ không dùng nửa thân dưới.
Dung Tư Thành lười biếng dựa lưng vào ghế, rút một điều thuốc trong hộp thuốc ra châm lửa, từ từ hút thuốc.
Giọng điệu anh cáu kỉnh nói: "Tôi chỉ sợ bẩn, không giống cậu ăn cả thịt lần rau!" Lục Việt Anh nhìn thấy anh hôm nay tâm tình thật tốt: "Thế thì sao? Tôi thiếu máu không được hả? "
Dung Tư Thành trả lời: "Tôi biết, cậu thích đồ đã qua sử dụng!" “Không phải anh cũng thích vậy đó sao?" Lục Việt Anh trừng mắt nhìn anh.
"Cậu nói ai vậy?" "Mộ Yến Lê đó."
Dung Tư Thành cho anh ta một cái nhìn trống rỗng dữ dội và nói một cách tự hào: "Cô ấy không phải là đồ qua sử dụng!"
Lần đầu