Trong phòng bệnh lúc này ngoại trừ Thẩm Hoa Linh, còn có một người đàn ông với nước da trắng như tuyết, khuôn mặt tựa như họa.
Người nọ yên lặng mà ngồi kế bên giường bệnh gọt táo, luôn luôn thì thầm vài câu với người bệnh trên giường, đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Thẩm Hoa Linh ngồi một bên nghe bọn họ nói chuyện cũng mỉm cười.
Cảnh tượng yên tĩnh mà thật tuyệt đẹp.
Dung Tư Thành đứng bên ngoài phòng bệnh được một lúc, khung cảnh tuyệt đẹp đó cũng khiến cho anh không nỡ quấy rầy
Đương nhiên là nếu trên giường bệnh không phải là Mộ Yến Lệ thì có thể anh đã đi rồi.
Anh hít một hơi thật sâu, buông bỏ thái độ tàn bạo vừa rồi và nhấc bước đi vào trong.
Thẩm Hoa Linh nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn, thì ra đó là Dung Tư Thành.
Cô ấy lịch sự chào hỏi: “Ngài Dung?"
Ánh mắt của Mộ Yến Lệ và Tề Vấn Tiêu cùng nhìn về phía anh.
Dung Tư Thành đáp lại, ánh mắt nhìn thoáng qua Tế Vấn Tiêu, cuối cùng là nhìn lên người của Mộ Yến Lê: "Sao rồi? Đã khỏe hơn chưa?"
Mộ Yến Lê vô thức muốn gật đầu, lập tức nhớ đến không thể cử động được nên đã đổi thành lời nói: “Đỡ hơn rồi, ngài Dung không cần phải thường xuyên chạy đến bệnh viện, tôi không sao"
Trong tay cô còn cầm cây tăm xỉa răng, có thể là khi nãy dùng nó để ăn táo.
Cô lấy tăm xỉa răng đưa cho Tề Vấn Tiêu, anh ấy cầm lấy và thuận tay để lên tủ trên đầu giường bệnh.
Hai người phối hợp ăn ý, động tác vô cùng tự nhiên.
Khi ở cùng anh ấy, cô không hề cảm thấy ngại ngùng và căng thẳng như vậy.
Dung Tư Thành không thể miêu tả được đó là loại cảm giác gì, anh biết giữa bọn họ không có gì và cũng không thể có gì được, nhưng trong lòng thắt lại và có chút không được thoải mái.
Anh cũng muốn được như Vấn Tiêu nhưng dường như rất khó, có lẽ cả đời này anh chỉ có thể làm kẻ xấu.
“Xong việc rồi, em ăn cơm chưa?" “Ăn rồi, buổi trưa Lệ Hạo muốn ăn cháo, tôi đã mua cho cậu ấy cháo đậu đỏ, còn ăn một cái bánh bao.
Thẩm Hoa Linh vội vã báo cáo như là Tư Thành thuê về.
hộ lý được Dung
Dung Tư Thành gật đầu: "Tối nay muốn ăn gì?”
Mộ Yến Lệ lúng túng cần chặt môi: “Vẫn chưa nghĩ đến buổi tối.
Đến khi đó để Hoa Linh mua, anh không cần lo lắng cho tôi, có việc thì đi trước đi Dung Tư Thành tự cười chế giễu, mỗi một câu của cô đều là đang đuổi anh, vốn không để ý rằng anh đang rất lo lắng cho cô
Tề Vấn Tiêu nhìn Thẩm Hoa Linh nói: “Bạn của cô cũng đã chăm sóc cho cô cả ngày rồi, tối nay để tôi ở lại chăm sóc cho cô vậy!”
Dung Tư Thành bị chính người em ruột của mình làm cho ngây người, anh vẫn chưa tìm được lý do nào để ở lại, vậy mà cậu ấy lại ở đâu góp vui.
“Tối nay tôi không bận nên tôi sẽ ở lại đây!”
Gương mặt Mộ Yến Lệ bỗng đen lại, gấp gáp nói: “Không cần, không cần mà, có hộ lý ở đây.
Thẩm Hoa Linh ngó tới ngó lui, âm thầm than thở rằng quả thật xứng đáng là Lệ Hạo của cô, ở đâu cũng nhận được sự chào đón nồng nhiệt
Hai anh chàng đẹp trai tranh nhau chăm sóc có buổi tối, nếu như không phải sợ cô nhóc Mộ Yến Lệ này ngày mai trở mặt với cô ấy, thì cô ấy đã xin nhường lại rồi.
Nhưng lúc này cô ấy cũng không thể không lên tiếng, cho dù là có thể đắc tội với hai người này.
“Không sao không sao, ban ngày tôi đã ngủ được một lúc, buổi tối hay là cứ để tôi.
Chúng tôi đều là con gái nên việc chăm sóc sẽ tiện hơn, hai người ở đây Lệ Hạo sẽ không được thoải mái cho lắm.
Hai người yên tâm, cậu ấy cũng là bạn thân của tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy mà.
Khi nói câu này cũng xem như là đã triệt để xóa bỏ đi cách nghĩ muốn ở lại chăm sóc của hai người đàn ông này.
Dung Tư Thành và Tề Vấn Tiêu ở đó một lúc rồi mới rời khỏi.
Vừa ra khỏi cửa, sắc mặt của Tề Vấn Tiêu liền trầm xuống: “Mộ Yến Lệ không thích hợp tham gia cuộc tranh đầu của gia tộc nhà họ Dung các người, nếu anh thật sự muốn tốt cho cô ấy thì hãy tránh xa cô ấy ra! Lần này chỉ là kinh động nhưng không nguy hiểm, lần sau nhất định sẽ không may mắn như vậy!”
Dung Tư Thành bất lực nhìn Tề Vấn Tiêu và thở dài: “Anh càng không muốn cô ấy bị tổn thương, có một số người ngay từ khi bắt đầu đã muốn làm rối lên
Nói xong, anh trực tiếp đi thẳng ra khỏi đó.
Tề Vấn Tiêu chau mày nhìn bóng lưng anh, không hiểu lắm những lời đó của anh!
Anh ấy cầm điện thoại gọi một cuộc gọi: "Kiểm tra thể nào rồi?” Trong điện thoại có tiếng một người đàn ông: “Anh
Tiêu! Người tài xe say rượu đó đã được bảo lãnh ra ngoài rồi!” “Ai bảo lãnh?” “Dung Tư Thành!”
Tề Vấn Tiêu đột nhiên tỉnh ngộ: “Biết rồi." “Anh Tiêu, có cần tiếp tục điều tra không?” "Không cần nữa"
Tề Vấn Tiêu trả lời xong thì cúp máy.
Thẩm Hoa Linh trong phòng