Mộ Bang Lâm mở miệng, ông ta không ngờ rằng đây mới là điều mà cô kiêng kị nhất, ông ta nói: “Cha quên mất hôm đó là ngày kị của mẹ con, nhưng ngày kỉ niệm kết hôn vốn đã được định sẵn, cha chỉ có thể đồng ý.
“Có nói thêm nữa thì cũng chỉ là ngụy biện!” Mộ Yến Lê nhìn ông ta: “Ra ngoài!”
Nhìn thấy ánh mắt cự tuyệt của cô, cuối cùng Mộ Bang Lâm đứng lên: “Con, con đừng tức giận nữa, dưỡng thương cho thật tốt.
Cha đi đây
Sau đó quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Mộ Yến Lệ nhìn chằm chằm bóng lưng của ông ta, cũng không biết sao lúc nãy rõ ràng nhìn thấy thân thể của ông ta rất khỏe mạnh, nhưng lúc này lại có cảm giác bước đi của ông ta loạng choạng.
Cô thu hồi tầm mắt, khẽ nhắm mắt lại, đột nhiên toàn thân như mất đi sức lực.
Ngay khi của phòng đang hé mở, có một người bước vào.
Mộ Yến Lệ nghĩ rằng là Lâm Hà Vinh, cô lấy tay che lại mắt và không nói gì.
Dung Tư Thành đứng bên cạnh giường bệnh của cô, nhìn chăm chăm cô.
Anh vừa đứng ngoài phòng bệnh nên đã nghe hết những gì cô nói khi nãy, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu và cảm thông cho cô.
Chẳng trách mà ngày hôm đó cô lại dứt khoát như vậy, nhìn cô đứng trên sân khấu với thái độ lạnh như băng, đó đều do phải chịu quá nhiều sự thất vọng nên lần này mới bộc phát
Không điều tra được hung thủ thực sự ở phía sau, không hiểu vì sao trong lòng anh lại cảm thấy xấu hổ, anh không muốn nói chuyện, chỉ muốn nhìn cô nhiều hơn!
Mộ Yến Lệ nhíu mày, với căn bệnh ngoan cổ của Lâm Hà Vinh, vào đây tại sao một câu cũng không hỏi?
Cô nghi ngờ nên đã mở cánh tay che trước mắt ra, nhìn thấy bên cạnh giường là một người đàn ông cao to.
Cô ngày người một lúc, bảo sao mà Lâm Hà Vinh có thể không nói câu nào! "Không phải hôm nay anh rất bận sao? Sao lại qua đây?”
Dung Tư Thành không lên tiếng, trực tiếp ngồi lên chiếc ghế bên cạnh cô: “Xong việc rồi!” Mộ Yến Lệ nghi ngờ nhìn anh hỏi: “Có phải tìm được người tài xế kia không?”
Dung Tư Thành bất lực thở dài: “Ừ, người tài xế khia là do Uông Phúc Thành sai khiến hắn ta làm, nhưng lúc tôi điều tra đến Uông Phúc Thành thì anh ta đã chết trong nhà rồi!”
Nghe vậy, Mộ Yến Lệ liền kinh ngạc: "Chết rồi? Là ai làm?" Dung Tư Thành nói: "Bề ngoài cho thấy là do tiêm chất kích thích quá liều lượng mà chết
Mộ Yến Lệ thản nhiên nói tiếp: “Nhưng thực tế là có người đổ tội cho anh ta?"
Dung Tư Thành nhìn cô gật đầu cười, cô quả nhiên thông minh, không cần nói quá rõ ràng thì cô cũng hiểu được.
Mộ Yến Lệ tự cười giễu: “Tại sao lại có người hận tôi đến như vậy, có cần phải đưa tôi đến chỗ chết không?”
Một câu nói vô tình của Mộ Yến Lệ khiến cho trong lòng của Dung Tư Thành dao động, anh đột nhiên nhớ đến lời của Tề Vấn Tiêu, nếu như anh muốn tốt cho cô ấy thì hãy tránh xa cô ấy một chút.
Có lẽ nào, anh rời xa cô một chút, có thể khiến cô được an toàn hơn? Kẻ đứng sau mọi chuyện hiện nay vẫn chưa bắt được, tai họa ngầm đến giờ vẫn chưa rõ ràng.
Mộ Yến Lệ ở ngoài sáng, người kia ở trong tối, nói không chừng một lúc nào đó người kia lại ra tay với Mộ Yến Lệ.
Anh thật sự có thể bảo vệ cô chu toàn không? "Là tôi liên lụy đến em!”
Anh nói một câu không đầu không đuôi làm cho Mộ Yến Lệ không biết nên nói như thế nào, đây vẫn chưa là gì mà đã bắt đầu ôm trách nhiệm về mình.
"Anh biết là ai làm không?”
Dung Tư Thành lắc đầu, trong lòng đã có vài người đáng nghị, nhưng chỉ là nghi ngờ chứ không có bằng chứng, cũng vô ích!
Mộ Yến Lệ nói: “Cũng không biết là do ai làm, dù cho có nói anh làm liên lụy đến tôi, thì thật ra kẻ thù của tôi cũng không ít.
Nếu bọn họ đã sợ bị chúng ta điều tra thì chắc chắn lá gan cũng không lớn bao nhiêu, anh không cần lo lang!”
Lo lắng? Hẳn là lo lắng ư? Cho nên ánh mắt của anh mới ân hận như vậy.
Dung Tư Thành cười, sao cô lại tốt như vậy? “Em không sợ?”
Mộ Yến Lệ bướng bỉnh hừ một tiếng: “Sợ gì? Tôi cũng không phải là ngọn đèn kiệm dầu dễ ăn hiếp đầu, có được không hả?”
Dung Tư Thành gật gật đầu, biểu cảm rất nghiêm chỉnh: “Ừ, không cần kiệm, tôi sẽ “tiếp dầu” vào cho em!”
Mộ Yến Lệ cười thành tiếng: "Miễn phí sao?” “Miễn phí.
Dung Tư Thành