Lam Hân nhíu mày, đôi môi đỏ mọng nhíu lên, không khách khí đứng trước ngực của Cẩn Hi vỗ vài cái:” Cẩn Hi, em nói cái gì vậy ? Em biết rõ, chị đến Lục Thị làm, là có mục đích khác “.
Làm việc ở Lục Thị, cô có thể mua được cổ phần của Khương Gia, cô muốn rửa sạch mối thù này.
Trên gương mặt đẹp trai của Cẩn Hi, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Ánh mắt nhìn cô liền không khỏi đau lòng.
” Bộp, bộp,…..” những tràng vỗ tay nhiệt liệt, gây sự chú ý cho ba người.
Cẩn Nghiên cười nói: “Đi thôi, đi thôi, không ở đây nói chuyện không vui nữa, chúng ta đi nghe Nhiên Nhiên đàn đi ”
Cẩn Hi kéo tay, tiến đến vị trí cách đó không xa ngồi.
Tại quán ăn Tứ Xuyên
Âm thanh nhạc phát ra êm ái, trong một căn phòng được trang trí xa hoa,
Trên bàn đã bày sẵn những món ăn phong phú, Lục Hạo Thành không hề động tới đũa, mà uống từng li rượu.
Trên tường của căn phòng đó, đang phát trực tiếp buổi biểu diễn của Lam Tử Nhiên, Mộc Tử Hành ngửi mùi thơm của thức ăn.
Nghe thấy âm thanh mê hồn của đàn dương cầm, anh như chìm đắm trong đó, cầm một tách trà lên uống
Mà Lục Hạo Thành đối với những tiết mục như này vốn không có hứng thú.
Mấy năm nay, anh đi khắp mọi nơi tìm kiếm Lam Lam
Từ thành phố này đến thành phố này, vẫn không tìm thấy.
Đột nhiên nhìn thấy ánh mắt quen thuộc đó, đều khiến anh nghĩ đến sự trưởng thành, nhưng vẫn không hề có chút tin tức nào.
Đêm đó, trời mưa rất to, liền cuốn trôi tất cả mọi thứ, đến cả nơi mà Lam Lam xảy ra chuyện cũng vậy.
Thứ duy nhất còn sót lại, chính là cây kẹo ô mai mà cô muốn đưa cho anh.
Anh đau khổ, lúc mà buồn bã, Lam Lam lúc nào cũng ở bên cạnh anh, dù có đuổi cô đi như thế nào, cô cũng quanh quẩn bên cạnh làm cho anh vui.
“Anh Hạo Thành, đây là kẹo vị ô mai, thực sự rất là ngọt, anh Hạo Thành, anh ăn xong, sẽ không cảm thây buồn nữa, sẽ có cảm giác khác luôn.”