Lục Hạo Thành: “…… ” Anh nhanh chóng cúp luôn điện thoại.
Chạy tới bên người Lam Hân rồi dắt tay cô, đi về phía Tần Ninh Trăn.
Lam Hân nhìn anh hỏi: “Hiện tại không thể thăm hỏi soa?”
Lục Hạo Thành gật gật đầu, “Lam Lam, chúng ta hãy đi trước, cha không thể để ở lại bệnh viện này.”
Lam Hân nhìn thoáng qua đám người Tần Ninh Trăn, đáy lòng đột nhiên hiểu được, chỉ sợ là chủ tịch bị thương lần này không chỉ đơn giản như vậy.
Tần Ninh Trăn vừa nghe muốn đem Lục Dật Kha chuyển viện, lập tức như xù lông nhím “Lục Hạo Thành, mày muốn đem cha mày chuyển đi chỗ nào, ông ấy hiện tại đã hôn mê bắt tỉnh, nếu mày chuyển ông ấy đi, chẳng khác nào muốn mạng ông ấy.”
Ánh mắt Lục Hạo Thành thâm trầm lạnh như băng nhìn qua bà ta, vẻ mặt châm chọc: “Người muốn mạng ông ấy là ai?
Trong lòng bà cũng rất rõ ràng.
Không ngờ tới bà lại không có kiên nhẫn tới vậy, chỉ với chút chuyện đêm nay mà đã xuống tay với cha tôi.
Tần Ninh Trăn, bà phải gắng mà chịu đựng, trò hay, vừa mới bắt đầu mà thôi.”
Tần Ninh Trăn sửng sót.
Lục Hạo Khải cùng Cố An An nháy mắt cũng trở nên bất an.
Ánh mắt Lục Hạo Thành âm thầm lướt qua sắc mặt của ba người kia, chỉ thấy sắc mặt của cả ba rất kỳ lạ, đặc biệt là Cố An An, có vẻ vô cùng kích động.
Lục Hạo Thành vừa thấy, đáy lòng rõ ràng hiểu được, Cố An An chỉ sợ cũng biết lý do vì sao mà cha anh bị thương.
Đều nói là gừng càng già càng cay, Tần Ninh Trăn lập tức phản ứng lại “Lục Hạo Thành, nếu mày muốn mang theo cha mày đi, trước tiên hãy bước qua xác tao trước.”
Lục Dật Kha là bị bà ta đẩy xuống cầu tha, bà ta nhất định sẽ không thể để Lục Dật Kha còn sống, hiện tại Lục Dật Kha, cũng chỉ là một người thực vật không biết sống chét, chết sớm cũng là chuyện tốt.
Cho dù ông ta không chết, bà ta cũng không thẻ để ông ta sống dậy, bà ta bắt nạt con sói con Lục Hạo Thành nhiều năm như vậy, còn sợ không đối phó được nó sao?
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Hạo Thành