Âu Cảnh Nghiêu nói: “Tôi cũng đã điều tra, nhưng người này rất bí ẩn, điều tra không được thân phận của người đó, càng không biết đó là ai vậy, nếu lúc này bên kia có thể đứng về phía chúng ta, cộng với số cổ phần có trong tay, chúng ta cũng có thể thử đối chọi lại với Tần Ninh Trăn.
Nhưng quan trọng nhát vẫn là cổ phần công ty của Lục chủ tịch không được rơi vào tay bà ta.”
Lục Hạo Thành mang vẻ mặt như nắm chắc mọi thứ trong tay, tao nhã cười cười: “Chuyện này cậu có thể yên tâm, có thư ký Lương ở đó, bà ta không có khả năng đem cổ phần công ty của cha tôi chuyển sang danh nghĩa của mình, chỉ sợ hiện tại bà ta cũng không biết đến tin tức này, nếu sau khi biết được tin này, có thể sẽ càng thêm sốt ruột.”
Mộc Tử Hoành nhìn qua Lục Hạo Thành: “Hiện tại, quan trọng nhất là tìm ra nguyên nhân tại sao cha cậu lại bị ngã xuống cầu thang, nếu là do có người cố ý và có thể tìm được chứng cứ, lần này bà ta hoàn toàn sẽ bị đánh gục.”
u Cảnh Nghiêu lại lắc lắc đầu: “Tôi đã cố gắng chạy tới nhà cũ bằng tốc độ nhanh nhất có thể, toàn bộ camera theo dõi tầng hai đều bị phá hủy, cũng không có tìm được dấu vết gì đề lại.
Camera bị phá hủy, là cùng ngày với chuyện đã xảy ra, cho nên chuyện chủ tịch bị thương tuyệt đối không đơn giản.”
Lục Hạo Thành hơi nhướng thẳng người, nhìn qua Âu Cảnh Nghiêu, cười nói: “Cảnh Nghiêu, tôi đã quên mát, trong phòng tôi có camera giám sát, nhưng phạm vi không rộng, có lẽ còn có thể phát hiện một ít dấu vét để lại.”
Âu Cảnh Nghiêu mang vẻ mặt bắt mãn nhìn qua: “Lúc ấy sao cậu lại không nói đi?
Hiện tại mới nói, rất khó đề tiền vào lần nữa.”
Lục Hạo Thành cười một cách đen tối: “Cảnh Nghiêu, nói cũng không thể nói như vậy, nơi đó là nơi tôi sinh ra và lớn lên từ nhỏ, Tần Ninh Trăn còn có thể chắn tôi ngoài cửa sao?”
Vẻ mặt Mộc Tử Hoành nghiêm túc nhìn qua, “Hiện tại bên ngoài đều truyền ta tin tức bất lợi cho cậu, nếu cậu quay về nhà cũ, bà ta còn không biết sẽ dùng âm mưu gì để đối phó với cậu đâu.
Cậu quên mắt chuyện lần trước rồi sao?
Bà ta đã có ý tự lăn xuống cầu thang, dàn dựng chuyện đẻ đổ lên đầu cậu đấy.”
Tô Cảnh Minh châm chọc nói: “Sao lân trước