Lục chủ tịch hiện tại vẫn đang hôn mê bắt tỉnh, trong chuyện này có phải có bí mật gì mà người ngoài không biết đến đúng không?”
Ánh mắt Tần Ninh Trăn sắc bén nhìn qua phóng viên vừa đặt câu hỏi “Tin tức đồn đại vô cớ trên mạng đều là sau sự thật, xin mọi người đừng đưa tin bậy bạ.
Về phần nguyên nhân chồng tôi hôn mê bắt tỉnh, tôi nghĩ tất cả mọi người đều đã biết, lý do trên mạng đã viết rất rõ ràng, vì sao ông ấy lại bị thương?”
Tần Ninh Trăn nói xong, mang theo Lục Hạo Khải trực tiếp ra khỏi cửa, lên chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn, nghênh ngang mà đi, không để cho đám phóng viên có cơ hội đặt thêm câu hỏi.
Lương Vĩ nhìn thấy mẹ con hai người kia nghênh ngang rời đi, ánh mắt quỷ dị cười cười, khóe miệng xẹt qua một tia châm chọc.
Ông lấy ra di động, gọi một cuộc điện thoại cho Lục Hạo Thành.
““Alol”
“Giám đốc Lục, Tần Ninh Trăn cùng Lục Hạo Khải có thể đang về nhà cũ.”
Lục Hạo Thành nói: “Chú Lương, tôi đã biết, chú tiếp tục quan sát chuyện ở công ty, có tình huống gì xảy ra, lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
Lương Vĩ: “Giám đốc Lục, tôi đã biết.”
Lục Hạo Thành cúp điện thoại, lúc này, anh cùng Tô Cảnh Minh đã tới nhà cũ nhà họ Lục rồi.
Lục Hạo Thành không có trực tiếp đi thẳng lên tầng ba phòng mình, mà là đi vào thư phòng Lục Dật Kha.
Vừa bước vào phòng làm việc, nhìn thấy bên trong có nhiều đồ dùng sinh hoạt hơn trước, anh đoán cũng không sai, từ sau khi chuyện kia xảy ra cha vẫn luôn ngủ ở phòng này.
Tô Cảnh Minh nhìn qua đồ đạc trong phòng, cười nói: “Xem ra, cha cậu vẫn luôn ngủ trong thư phòng nhỉ?”
Lục Hạo Thành gật gật đầu, “Tần Ninh Trăn cùng Lục Hạo Khải đã trở lại, chỉ sợ là muốn tới lấy tiền của cha tôi, đi bù lại lỗ hỗng mấy triệu kia.”
Đôi mắt đen sáng của Lục Hạo Thành nhìn lướt qua thư phòng sáng sủa, xem két sắt đang ở nơi nào.
Tô Cảnh Minh trêu chọc nói: “A Thành, tốc độ của cậu phải nhanh một chút, bị Tần Ninh Trăn phát hiện, bà ta lại bảo