Trùng hợp là chuyện này đều bị ta cùng Cảnh Nghiêu thấy được.”
Lâm Mộng Nghi mang vẻ mặt kinh ngạc, chuyện này cho tới bây giờ bà ta cũng chưa từng nghe nói qua, khó trách Âu Cảnh Nghiêu vẫn luôn không thích Cố An An.
“Mẹ, chuyện này vì sao mẹ lại không nói có con biết?”
Lâm Mộng Nghi nhìn qua mẹ chồng.
Bà nội Cố cười cười, vẻ mặt khinh thường, “Ta nói cho con thì có thể thay đổi bản tính của cô ta sao?”
Lâm Mộng Nghi trở nên thương tâm: “Chúng con từ nhỏ dạy dỗ nó làm người tốt, không nghĩ tới nó chưa từng muốn làm việc tốt, khó trách khoảng thời gian trước, nó vẫn luôn nghĩ cách để hãm hại, bôi đen Lam Lam.”
Hơn nữa trong suốt quãng thời gian đó, cô ta không ngừng lải nhải bên tai bà, nói Lam Lam chỗ này không tốt, chỗ kia không phải, bà lại bởi vì chuyện của Hạo Thành, đối với Lam Lam có thành kiến rất lớn, như vậy nên mới gây tổn thương cho con gái ruột của mình đến vậy.
Hiện tại mỗi lần nghĩ lại những chuyện kia, đáy lòng bà đều vô cùng khó chịu.
“Hừ!”
Bà nội Cố lạnh lùng hừ một tiếng, “Năm đó lúc con đem đứa nhỏ này mang về tới nhà, trong lòng ta cũng không thoải mái, Tiểu Ức không có tin tức xấu gì cũng chính là tin tốt, ta vẫn mong một ngày nào đó nó sẽ tự tìm đường trở về.
Nhưng lúc ấy con lại có suy nghĩ ích kỷ khác, vẫn muốn nắm lấy con cá lớn nhà họ Lục, cố tình tìm một búp bê thé thân, nghĩ đã không có Tiểu Ức, cũng có thể tìm ra một đứa con gái khác thay thế.”
Lâm Mộng Nghi vừa nghe lời này, cũng không có gì để phản bác, lúc ấy, quả thật bà đã suy nghĩ như vậy.
Lam Lam bị thất lạc, bà gần như suy sụp, lúc đi tới cô nhi viện, đột nhiên nhìn thấy một cô gái nhỏ trông rất giống Lam Lam lúc nhỏ, liền quyết định nhận làm con nuôi.
Cuối cùng, bà không để ý bất kì ai khuyên can, mà một mực nhận nuôi Cố An An.
Chưa từng nghĩ đến, vẫn là bà không nuôi dạy tốt.
“Được rôi, hiện tại có nói việc này cũng là vô dụng, các con cố gắng chút ý tới chuyện nhà họ Lục bên kia một chút.
Dù sao Tiểu Ức hiện tại đã gả